Vù vù!
Tôi cảm thấy đầu óc mình tức khắc trống rỗng, người này, chẳng phải chính là ông nội tôi đó sao? ông, ông vì sao lại xuất hiện? chẳng lẽ ông lại bò ra khỏi mộ? hay là nói, hiện tại tôi lại gặp phải nguy hiểm, ông bò ra ngoài bảo vệ tôi? Nhưng, nhìn bộ dáng của ông, tôi lại cảm thấy cái miệng há to ra kia, là vì muốn ăn mất đầu tôi!
Tôi cẩn thận bước lên trước một bước, ông nội cũng bước lên một bước, tôi đi hai bước, ông cũng đi hai bước, băng ghế chỉ có chiều dài một chút như thế, tôi và ông nội mặt đối mặt…. không, là tôi đối mặt với cái miệng há to của ông.
Chỉ cần tôi bước thêm một bước nữa, đầu của tôi sẽ nằm trong miệng ông!
Đi, hay là không đi, tôi do dự, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh những đêm hè, tôi và ông nội nằm trên giường, ông nội cầm trong tay quạt hương bồ, giúp tôi đuổi muỗi, quạt mát, nhưng quạt mãi quạt mãi, quạt hương bồ trong tay ông nội bỗng biến mất, quần áo trên người ông biến thành màu xanh, khóe miệng cười ‘ha hả’ hằng ngày, thế mà lại bắt đầu chậm rãi mở to, to tới mức cằm đã chạm ngực, cả cái đầu biến dạng.
Tôi dường như lại nhìn thấy tối hôm đó, ông nội bò ra khỏi mộ, chỉ để lộ cái đầu, đứng trong mộ cười với tôi, sau đó tôi nhìn thấy ông vươn tay ra, đào đất mộ quanh người mình, dần dần lộ ra ngực, sau đó là hai tay chống lên, cả người bò ra ngoài, chậm rãi đi tới chỗ tôi, đi đến trước băng ghế dài hiện tại.
Tôi sợ hãi muốn lùi, nhưng tiếng nói của Trần tiên sinh lại vang lên bên tai, không được lui! Nếu lui thì tất cả những gì đã làm đều trở thành công cốc!
Nhưng không lui, chẳng lẽ tự mình đưa đầu vào trong miệng ông nội?
Chính vào lúc tôi đang do dự, lửa đèn dầu bắt đầu nhỏ đi, giống như sắp tắt. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, tiếng nói của Trần tiên sinh truyền tới:
- Nhanh lên, nếu đèn tắt, đừng nói chỉ không đưa thợ xây Trần qua được sông, mà đến ngay cả cháu cũng không quay về được.
Trần tiên sinh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác? nếu đèn tắt, tôi sẽ vĩnh viễn lạc đường ở trong này?
Chỉ là, nếu như tiếng nói của Trần tiên sinh cũng là ảo giác của tôi thì sao? tôi rốt cuộc có nên đi tiếp về phía trước hay không?
Mắt thấy lửa đèn dần nhỏ đi, tôi cắn răng, nhắm mắt, cúi đầu, bước chân lên trước!
Đột nhiên, dưới chân trống không, tôi vội vàng mở mắt, nhìn thấy mình đã đi qua ghế dài! Tôi lập tức phản ứng lại, mới không bị ngã sấp xuống.
Bốn phía lại khôi phục nguyên dạng, bầu trời phủ đầy ánh trăng, hai bên là Trần tiên sinh và bác hai.
Lần này tôi yên tâm rồi, tiếp tục đi lên trước, chuyện sau đó rất thuận lợi, không bị người đè, cũng không xuất hiện cảnh tượng bốn phía tối đen, khi tôi đặt đèn dầu xuống, tôi thấy đôi giày âm yên tĩnh nằm song song trước mặt tôi.
Vừa nghĩ tới ban nãy sau lưng mình có một đôi giày đi theo, lưng tôi bỗng lạnh toát, nhanh chóng né ra xa.
Ra khỏi linh đường, tôi nhìn thấy sắc mặt Trần tiên sinh rất khó coi, khóe miệng còn có một ít vết máu!
Tôi vừa muốn đi tới, Trần tiên sinh lại xua tay, chỉ vào đôi giày âm trong nhà chính nói:
- Cháu đặt đôi giày kia lên trên đầu quan tài đi!
Tôi bèn đi vào, làm theo phân phó của Trần tiên sinh, thời điểm đặt giày lên trên, tôi rõ ràng nghe thấy trong quan tài vang lên một tiếng ‘đông’, sợ tới mức tôi hối hả xoay người chạy ra ngoài, nói chuyện này cho Trần tiên sinh biết.
Trần tiên sinh lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, mà đặt mông xuống đất, tự lấy ra thuốc lá sợi, cho vào trong tẩu thuốc, tôi nhìn thấy tay ông ấy run rẩy, tôi hỏi:
- Trần tiên sinh, ông không sao chứ?
Trần tiên sinh lắc đầu, không đáp lời tôi mà nói với bác hai:
- Hai người các ông nâng tên kia xuống, tìm một cái ghế dựa cho cậu ta ngồi lên, phải để hai chân cậu ta chạm đất!
Bác hai và Vương Thanh Tùng làm theo lời Trần tiên sinh, Trần tiên sinh lại đưa cho tôi ba đồng tiền, nói:
- Đỉnh đầu đặt một đồng, hai mu bàn chân đặt một đồng!
Tôi rất nhanh đã làm xong, lại quay về ngồi bên Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh chủ động nói với tôi:
- Đặt chân cậu ta trên đất, là để tiếp địa khí, gọi là ‘lạc địa sinh căn’, ba đồng tiền đồng, khóa giữ linh hồn, hai thủ đoạn này tôi đều đã dùng rồi, có thể tỉnh lại hay không, còn phải xem số mệnh của cậu ta!
Tôi kinh ngạc nói, vẫn còn nguy hiểm tới tính mạng?
Không ngờ, Trần tiên sinh lại hừ lạnh một tiếng:
- Lúc trước cậu ta đeo giày âm đến túc trực bên linh cữu, lại bị thợ xây Trần chiếm giữ thể xác lâu như thế, âm khí nhập thể, cháu nói xem, cậu ta có nguy hiểm tới tính mạng không? lúc trước không thể cưỡng chế đẩy ngã, là sợ thợ xây Trần nổi nóng, không quan tâm bất cứ chuyện gì, còn tiếp tục làm loạn, đến lúc đó không chỉ không bắt được thợ xây Trần, mà cậu ta cũng phải chết.
Nói xong, Trần tiên sinh ho khù khụ một hồi, đột nhiên phun ra một ngụm máu, tôi vội hỏi:
- Trần tiên sinh, ông sao vậy ạ?
Trần tiên sinh xua tay, thở dài nói:
- Tài cán không bằng người ta, không có gì đáng nói!
Tôi nhớ tới lúc trưa, Trần tiên sinh hỏi tôi có phải trong thôn còn có một thợ giày khác không, tôi nghĩ, có lẽ là người nọ âm thầm gây rối, về sau tôi hỏi bác hai, bác hai nói hôm tôi đứng trên ghế dài, đứng im hơn nửa tiếng vẫn không nhúc nhích, dọa bác ấy sợ chết khiếp, nhưng lúc đó tôi cảm thấy mới chỉ trong chốc lát, không ngờ lại trôi qua hẳn nửa tiếng, cho nên, nếu lúc đó đèn tắt, tôi rất có khả năng sẽ bị nhốt lại trong ảo cảnh không ra được, nghĩ đến đây, da đầu tôi bỗng run lên.
Nhìn ánh trăng trên đầu, không thể không cảm thán một câu, còn sống thật tốt.
Sau đó, tôi và Trần tiên sinh về trước, chỗ thợ xây Trần giao lại cho bác hai và Vương Thanh Tùng trông coi, lúc tới cửa, Trần tiên sinh bảo tôi cầm bát đũa về, nếu không có ông ấy nhắc, tôi cũng quên mất mình còn cầm bát đũa đến.
Trần tiên sinh nói, bát đũa nhà mình nhất định không được tùy tiện mang vào nhà người khác, đây là ‘tặng y lộ’, không thể nhận.
Tuy rằng tôi không biết ý nghĩa của câu nói này là gì, nhưng tôi nghĩ, có thể giống như cách nói hiện tại, nếu tặng bát đũa, có nghĩa là tặng ‘dụng cụ khi ăn’ (thảm kịch)*. Tôi nói suy nghĩ của mình cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh lại cười mắng:
- Mấy đứa bé thời hiện đại các cháu, làm sao còn hiểu được truyền thống cha ông thế hệ trước, đợi tới ngày cần dùng, tôi xem các cháu làm thế nào!
Chú thích*:
(trong tiếng Trung, bộ dụng cụ khi ăn, bao gồm bát đũa thìa dĩa vân vân, được đọc là (餐具Cānjù), phát âm gần giống với (惨剧Cǎnjù) có nghĩa là thảm kịch.
Tôi nhìn thấy tinh thần của Trần tiên sinh không tồi, còn cười được, nên tôi cũng cười nói với ông ấy:
- Chẳng phải đã có Trần tiên sinh rồi sao, có ông bảo kê, trăm quỷ không dám xâm lăng!
Trần tiên sinh lừ mắt nhìn tôi, nói, đêm tối, đừng phát biểu linh tinh.
Sau khi về nhà, Trần tiên sinh lập tức nằm xuống giường, nhìn như sắp bị bệnh, không còn tinh thần phấn chấn như lúc ở trên đường.
Tôi có chút kích động, hỏi Trần tiên sinh, ông làm sao vậy?
Trần tiên sinh đưa tay lên ra hiệu cho tôi khẽ miệng, sau đó nói khẽ:
- Lúc trên đường tôi giả bộ để cho người kia nhìn, hắn cao tay hơn tôi, vừa nãy thiếu chút nữa cháu bị lạc trong đó rồi, nếu tôi không giả vờ, hắn rất có khả năng còn gây chuyện!
Tôi biết, Trần tiên sinh đang ‘phô trương thanh thế’, tôi vội vàng cảm ơn ơn cứu mạng của Trần tiên sinh, nói nếu như không phải ông ấy cố gắng không để ngọn đèn kia bị tắt, có lẽ tôi bây giờ vẫn đang ở trong ảo cảnh tối đen.
Nhưng Trần tiên sinh lại xua tay nói:
- chuyện này tôi thực sự không giúp được gì, dựa vào bản lĩnh của tôi, ngọn đèn kia đã sớm phải tắt, nhưng không hiểu vì sao, ngọn đèn đó lại có thể duy trì được nửa tiếng, thiếu chút nữa đã khiến tôi bị tiêu hao tới chết, có điều người kia có lẽ cũng không dễ chịu, nửa tiếng, khà khà~ không phải người nào cũng tiêu hao được!
Tôi hỏi Trần tiên sinh, chẳng lẽ, còn có người đang giúp chúng ta?
Trần tiên sinh lắc đầu, tức giận nói:
- tôi cũng không biết rốt cuộc là có người giúp, hay là số mệnh phân chó của thằng nhóc cháu tốt, dù sao, vũng nước đục trong thôn các cháu, đúng là con mẹ nó càng lúc càng sâu, sớm biết thế này ông đây đã không đến.
Tôi lần đầu tiên nghe thấy Trần tiên sinh chửi bậy, nhưng ngẫm lại cũng đúng, hiện tại ngay cả tôi còn cảm thấy thôn làng mình đã sinh sống mười mấy năm bất bình thường, huống hồ là Trần tiên sinh? Chỉ là, thôn làng lúc trước yên bình an lành, vì sao đột nhiên trở thành thế này?
Hình như tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu từ ngày ông nội mất.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên ‘cót két’ một tiếng mở ra, tôi sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, đúng là phản xạ của thần kinh, tôi tưởng ông nội lại trở về.
Đợi tới khi tôi nhìn rõ, mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bác cả.
Chỉ là, hai mắt bác ấy lại nhắm chặt! chậm rãi tiến vào, không nói câu gì, nắm chặt cánh tay tôi, xoay người bước ra ngoài.