Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 11: Hiểu lầm



Nguyên bước ra khỏi phòng tắm tóc vẫn còn đọng mấy giọt nước, bỗng có chuông điện thoại reoAlo em nghe -- Anh nhấc máy tay kia vẫn cầm khăn lau tóc

Em ra sân bay đón Anh đi Anh mới về -- đầu dây bên kia

Em vừa mới đi diễn về xong mà, em còn chưa kịp nghỉ ngơi mữa, Anh tự đón taxi về đi nha

Cho em 20p -- nói xong Anh ta cúp máy chưa kịp cho Nguyên nói gì

Anh đành nghe lời Anh họ của mình mở tủ lấy đại chiếc Áo màu đen ra khoác vào vì trời lạnh nên Anh mặc nhiều Áo ấm hơn

Còn nó thì cứ ngồi trong phòng đối mặt với màn hình tối không chút ánh sáng này, nó ngồi nhìn mà không biết nó đang nhìn cái gì, đầu rối tung cả lên bộ tóc mượt cũng bị nó làm rối,tại sao Khải có thể lớn tiếng với nó vậy chứ dù là có quan tâm nó đến đâu cũng không nên làm quá như vậy, nó vốn là một cô gái nhảy cảm ở bên trong chỉ cần lời nói trách móc gì nó cũng giận dỗi

-------------------------------

Sáng hôm sau nó nằm sấp dưới sàn người co ro lại, ánh nắng ấm của ngày hôm nay chiếu vào khung cửa nó cũng có cảm giác ấm hơn, nó nheo mắt tỉnh dậy ngừi mệt nhoài, đôi mắt sưng lên,nó vào phòng tắm làm vscn ri thay quần Áo của mình

20p nó bước ra và đi xuống nhà có vẻ không khí khá căng thẳng khi nhìn thấy bộ mặt của Khải bây gìơ chỉ có Khải và Thiên Tỉ còn Vương Nguyên không biết là Anh đã đi đâu

Khải nhìn nó " em lấy nó phải không "-- Khải gắt lên câu chào buổi sáng mà nó nhận được là đây sao

Lấy gì -- nó ngây thơ hỏi dường như nó vẫn chưa biết chuyện gì sảy ra

Còn lấy gì nữa chính em đã lấy chiếc vòng cổ đá thạch màu chanh gìơ còn chối sao

Nó lắc đầu kiểu vô tội " em không biết, em còn chưa nhìn thấy mà, Anh hiểu lầm em rồi em không có lấy"

Đừng có nói dối hôm qua chỉ có mình cô ở đây tôi đã để chiếc vòng trên bàn vào chiều hôm qua chỉ có cô lấy thôi trả lẽ nó không cánh mà bay chắc -- Khải giận gĩư tột độ chiếc vòng đó rất quan trọng đối với Anh,Anh làm mất coi như hết

( kiểu như là tối hôm qua Khải và Thiên không có về nhà vì mệt nên đã ở lại khách sạn, sáng ra anh mới chợt nhớ là đã để quên vòng cổ ở trên bàn nên đã về lấy, về nhà lục lọi khắp không thấy nên anh mới kêu Thiên về phụ anh giúp tìm lại chiếc vòng,anh nghĩ ngay đến Tuyết Nhi anh nghĩ chỉ có nó lấy thôi)

Em không có lấy -- Nước mắt nó ứa ra không ngớt nó cảm nhận được vị nóng của nước mắt cộng thêm vị mặn chát trên môi

Phải tôi lấy đó làm sao nào,tôi là kẻ ăn cắp đồ của người khác đấy, tôi đã vứt nó đi rồi vì tôi ghét anh -- Nó khóc ngày càng nhiều hơn tim cũng thắt lại khi phải nói mấy câu đó ật sự nó không có lấy mà, Thiên thì máy vô cảm cứ cầm cái điện thoại nhìn vậy thôi chứ anh cũng thấy lo cho nó anh nghĩ nó không phải là người như vậy

*chát*

Một cái tát ngay thẳng vào mặt nó cái tát đầu tiên của nó, nó ôm mặt khóc

Anh tát tôi

Phải cái tát cô đáng phải chịu, tôi không ngờ cô là người như vậy tôi cứ nghĩ cô trong sáng hiền lành là một tiểu thư sẽ không bao gìơ làm những việc như vậy nhưng tôi đã lầm, BIẾN ra khỏi nhà tôi ngay tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa -- Khải chỉ tay ra phiá cửa mắt trợn trừng tức giận nhìn nó

Được tôi đi anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay anh dám tát tôi -- nó nói xong chạy ra ngoài nước mắt lăn trên má bị bay mất bởi gío

Tim nó đau lại đau hơn nó khóc vì không thể giải oan cho mình nó khóc vì anh đã tát nó,một từ "đau "trong tim, và một từ "Oan" trong đầu

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv