8.
"..."
Tôi có một loại cảm giác chột dạ.
"Làm sao có thể chứ, do tôi thấy nhiều người quá nên tránh đi thôi." Tôi nói bậy bạ: "Tôi sợ giao tiếp ở chỗ đông người."
"Thật sao?" Giang Lẫm bình tĩnh nhìn tôi.
Ý định ngụy biện của tôi chết ngay lập tức.
Sau một lúc lâu, anh còn quay người: "Ở đâu? Tôi đưa em về."
Tôi muốn từ chối, nhưng lại sợ có vẻ đạo đức giả.
Cuối cùng quyết tâm, ngồi vào hàng ghế sau.
Xe lái đến đường quốc lộ, không gian chật hẹp phóng đại đến vô tận cảm xúc của con người.
Có xấu hổ, nhưng khó nói không có vui sướng.
Tôi lặng lẽ nhìn Giang Lẫm, ánh đèn từ xe bên ngoài hắt lên mặt anh, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía trước, không có ý định nói chuyện.
Để tránh lúng túng, tôi cũng chỉ có thể lựa lời mở miệng.
"Sau khi tốt nghiệp đại học, anh làm gì vậy?" Ngữ khí của tôi thoải mái, có ý tứ giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai người bạn học cũ.
Giang Lẫm thản nhiên nói bốn chữ, nhưng lại khiến tôi kinh hãi: "Ăn cơm nhà nước." (*)
(*) Ý là đi tù đó =))))
"???"
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng: "Cái gì cơ?"
Giang Lẫm không lập tức trả lời, liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, im lặng mấy giây một cách kỳ lạ.
Anh lại lên tiếng, giọng điệu vô tư: "Ừ, vừa mới ra."
Tôi khiếp sợ mở to mắt kinh ngạc, không nói nên lời một lúc lâu.
"Sao, sợ rồi hả?"
"Không..." Tôi cuống quít lắc đầu.
Cổ họng Giang Lẫm bật cười một tiếng, trầm thấp khàn khàn làm người ta phát run.
Tôi nghi ngờ anh đang nói đùa, nhưng lại không dám hỏi.
Nếu là thật, những năm này anh chắc chắn đã trải qua nhiều chuyện u ám, nhắc lại thật là không lễ phép.
Không khí chìm vào im lặng. tôi và Giang Lẫm không nói gì nữa.
Xe dừng ở trước cửa tiểu khu, tôi xuống xe, vòng qua phía ghế lái: "Bạn học Giang Lẫm, xin cảm ơn, hẹn..."
Lời còn chưa nói hết, Giang Lẫm đã nhướn mày: "Muốn cảm ơn như thế nào?"
"Cái này..." Tôi nghẹn lại, ngập ngừng hỏi, "Anh có muốn lên uống chén trà không?"
Tôi chắc chắn Giang Lẫm sẽ từ chối, anh không có lý do gì để lãng phí thời gian trên người tôi cả.
Giang Lẫm duỗi chân dài bước nhanh xuống xe: "Quấy rầy rồi."
"..." Tôi rối tung rối mù đứng trong gió.
Sao con người này lại không chơi theo lẽ thường vậy?
Giang Lẫm đã đi về phía tiểu khu, thấy tôi còn chưa nhúc nhích, liền dừng lại: "Không phải muốn mời tôi uống trà?"
Tôi có thể nói tôi chỉ mời suông không nên tưởng thật không?
Cửa vừa mở ra, tôi bay vọt vào đầu tiên, nhét vội bộ đồ ngủ trên sô pha vào đệm dựa.
Sắp xếp lại cảm xúc, tôi quay đầu định gọi Giang Lẫm vào thì một bóng đen lướt qua.
Con husky, trên đầu đeo bông hồng nhỏ, đang giơ hai móng vuốt bám lấy chân Giang Lẫm.
Tôi vội vàng lên tiếng: "Bạn học Giang, lại đây."
Husky cùng Giang Lẫm đồng loạt nhìn về phía tôi.
Đến lúc tôi nhận ra thì đã quá muốn, hối hận thiếu điều muốn cắn đứt lưỡi mình ra luôn.
"Tôi gọi con chó." Tôi ngượng ngùng mở miệng.
Con husky nọ đắc ý lắc lắc mông bổ nhào vào người tôi, còn không quên nhìn Giang Lẫm mỉm cười toe toét.
Giang Lẫm: "???"
9.
Tôi áy náy không dám nhìn anh: "Chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi...”
Giang Lẫm vẫn ung dung nhìn tôi, vẻ mặt "cô nghĩ thằng ngốc này sẽ tin hả".
"Anh ngồi đi, tôi đi pha trà." Tôi kiếm cớ chạy nhanh vào phòng bếp.
Mở vòi nước lên, tiếng nước giấu đi nhịp tim đang đập loạn xạ.
Đúng vậy, đừng nói Giang Lẫm không tin, đến tôi còn không tin được chính mình.
Một ngày đẹp trời ở cửa hàng thú cưng, tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng con husky này.
Nó nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, toát ra một loại khí chất ngỗ ngược không kiềm chế được, nhưng ánh mắt này, lại còn có một vẻ ngây thơ trong trẻo.
Thật kỳ lạ, tôi đã nghĩ đến Giang Lẫm thời thiếu niên.
Lúc đó tôi bị chính mình chọc cười, vui vẻ mang nó về nhà.
Cứ tự nhiên như vậy, đặt cho nó cái tên đó.
Vạn lần không nghĩ đến sẽ có một ngày bị chính chủ bắt được.
Tôi loay hoay một lúc mới bưng trà từ phòng bếp ra.
Trong phòng khách, con husky đang nhe răng trợn mắt nhìn Giang Lẫm, người đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, chân dài mở rộng, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nó chằm chằm.
Một người một chó, im lặng giằng co.
Tôi như gánh vác nhiệm vụ quan trọng, cẩn thận đưa trà cho Giang Lẫm.
Anh cũng không uống, liếc mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi bị nhìn đến chột da, thọc ngón chân vào người con husky: "Quay về phòng của mày đi."
Nó không chịu động đậy, tôi chỉ còn cách tự bế nó về phòng.
Dặn dò nó: "Đừng có phát ra tiếng động, không được phép ra ngoài."
Ổn định lại biểu cảm của mình, tôi trở về phòng khách.
Giang Lẫm đang im lặng nhìn vào một dãy tủ kính ở phía đối diện.
Đường nét khuôn mặt anh sâu thẳm, đuôi mắt hơi nhướng lên, không còn là người bất cần, hào sảng phóng khoáng như hồi trẻ, mà tâm tư đã trở nên khó đoán hơn.
Đêm im ắng, anh không một tiếng động hòa vào ánh sáng của đèn tường, giống như khung cảnh trong giấc mơ kéo dài mấy năm không hết của tôi.
Nhưng bây giờ không phải mơ, anh thật sự đang ở đây.
"Đều là người khác tặng." Thấy anh có vẻ cảm thấy hứng thú, tôi giải thích: "Cũng không biết anh ta nghe nói ở đâu được tôi thích gấu bông, sinh nhật năm nào cũng tặng, cũng được bảy, tám năm rồi."
Trong các ngăn tủ chất đầy những con búp bê, gấu bông lớn nhỏ.
Đều là những mẫu được đặt làm riêng, quý giá đắt tiền, tôi không biết phải làm gì với chúng nên đặt ở đó làm đồ trang trí.
Giang Lẫm nghe ra cái gì đó, hỏi tôi: "Không thích à?"
"Không nói rõ được, khá phức tạp." Tôi nhìn những con gấu bông tinh xảo kia: "Rất khó giải thích được."
"Vậy thì từ từ giải thích."
Giang Lẫm khẽ nâng cằm, ý bảo tôi ngồi xuống.
"..."
Tôi ôm gối ngồi dựa vào sô pha, có chút chần chừ: "Cũng không có gì nhiều..."
"Chúng ta chơi một trò chơi đi." Giang Lẫm ngắt lời tôi, thanh âm nhẹ nhàng chám chậm lại mang theo ý tứ dụ dỗ: "Chúng ta trao đổi bí mật."
Tôi có chút nghi hoặc, tại sao Giang Lẫm lại đột nhiên lại có tâm trạng nhàn hạ thoải mái như thế?
Anh ấy à, từ khi còn là một thiếu niên đã tùy tiện vô kỷ luật, rất hiếm khi thấy anh quan tâm đến chuyện của ai.
Cũng rất khó dỗ dành người khác một cách kiên nhẫn như thế.
Tôi thụ sủng nhược kinh, cũng quả thật động lòng trước bí mật của anh.
Giang Lẫm mười phần kiên nhẫn chờ đợi, tầm mắt đảo qua, làm ra vẻ mặt "Tôi thật sự cảm thấy rất hứng thú."
Tôi không khỏi mỉm cười.
Có lẽ là vì màn đêm có thể phóng đại vô tận cảm xúc của con người, cũng có lẽ là bởi Giang Lẫm.
Tôi hiếm khi có tâm trạng tâm sự.
"Hồi nhỏ tôi rất thích gấu bông." Tôi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Khi đó mẹ tôi bận bịu nhiều việc, ban ngày đi làm buổi tối còn phải làm thêm, không có thời gian ngủ cùng tôi, nên bà mua cho tôi một con gấu bông để tôi ôm ngủ."
Xung quanh im lặng, ánh mắt Giang Lẫm ôn nhu, đúng là đang thật sự lắng nghe.
Cho đến một ngày bà đột nhiên ngã xuống, tôi bị dọa đến khóc tê tâm liệt phế, bà ấy dỗ dành tôi, nói bà ấy chỉ là mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.
"Tôi tin là thật, canh chừng bà ấy từ đêm đến ngày, cho đến khi bố tôi trở về."
Dừng một chút, tôi nghẹn ngào nói: "Ông ấy nói mẹ tôi đã c.h.ế.t."
Kỳ thật đã qua rất nhiều năm rồi, những nỗi niềm bi thương không nói thành lời cũng đã sớm phai mờ theo năm tháng.
Chỉ là có lúc nhắm mắt lại, tôi lại trở về căn phòng tối tăm đó.
Thân hình nhỏ bé vẫn im lặng, ở nơi đó canh giấc ngủ cho bà ấy