<tbody>Người tới không tốt March 1, 2015 Leave a comment
Lúc Phương Dĩ bị Chu Tiêu đánh thức, Đồng Lập Đông đã đi khỏi. Cô lim dim bò về nhà, lúc xuống lần nữa miệng đầy bọt kem đánh răng, miệng mồm không rõ hỏi: “Khi nào Triệu Bình tới?”
Chu Tiêu nghiêng đầu một cái, tránh thoát bọt mùi bạc hà cô phun ra, nói: “Vừa gọi điện báo, không biết.”
Phương Dĩ lấy tay đỡ dưới cằm: “Anh nhớ bảo Triệu Bình trả tiền. Tiểu Khang ăn hai bịch khoai tây chiên, một hộp kem, còn có nửa bịch kẹo bông của tôi.”
Triệu Khang còn đang ăn, bên mép đều là vụn khoai tây chiên, nghe vậy cầm cái túi rỗng bên chân lên, nói: “Còn có rong biển.”
Phương Dĩ gật đầu: “Đúng, còn có rong biển.”
Chu Tiêu không nhìn nổi, xách cô tới cửa toilet: “Đánh răng sạch đi rồi hãy nói chuyện với tôi.”
Toilet của Chu Tiêu mới tinh. Phương Dĩ vừa bước vào liền kêu lên thành tiếng, nuốt một hớp kem đánh răng vào cổ họng. Quả thực quá xa xỉ, ngay cả toilet cũng sửa sang lộng lẫy như vậy. Phương Dĩ ghen tị bồn tắm của Chu Tiêu, đánh răng xong đi tới sờ sờ. Từ lúc tới thành phố Nam Giang, cô chưa tắm bong bóng qua một lần, bây giờ rất nhớ.
Đột nhiên thanh âm Chu Tiêu truyền đến: “Sao, muốn tắm bong bóng?”
Phương Dĩ quay đầu lại, thấy Chu Tiêu dựa ở cửa toilet, cười mỉm nói: “Mới không muốn bong bóng, anh không biết bồn tắm có nhiều vi khuẩn nhất sao, cẩn thận nhiễm bệnh.”
Chu Tiêu cười nói: “Nhớ khử trùng tay, cô mới vừa sờ qua bồn tắm.”
Hai người lại sắp đấu võ mồm, chuông điện thoại di động của Chu Tiêu vang lên, liếc nhìn số hiện trên di động, anh nhướng mày: “Triệu Bình tới.”
Mười mấy phút trước Triệu Bình nhận được điện thoại, lập tức chạy tới đây, còn có bảo mẫu nhà anh ta đi theo. Bảo mẫu vừa thấy Triệu Khang, lập tức chắp hai tay cảm tạ trời đất. Triệu Bình nổi giận với Triệu Khang: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần đừng chạy lung tung khắp nơi. Em xem lời anh như gió thoảng bên tai? Em có biết anh đã tìm em bao lâu không, tại sao không tự về nhà. Nói!”
Triệu Khang sắp khóc, đưa tay về phía Phương Dĩ cầu cứu. Phương Dĩ quyết định làm người tốt một lần: “Này này, anh dữ vậy làm gì, người khỏe mạnh không phải được rồi sao.”
Lúc này Triệu Bình mới đưa tầm mắt rơi trên người Phương Dĩ. Lúc vào cửa anh ta đã thấy cô, chỉ là không kịp kinh ngạc, anh ta lo lắng cho em trai mình hơn. Bây giờ anh ta mới nói cảm ơn, chỉ có điều là mặt hướng về phía Chu Tiêu: “Anh Chu, lần này cảm ơn, chút nữa em mời anh đi ăn.”
Chu Tiêu nói: “Khách sáo vậy làm gì, mọi người đều quen nhau. Đúng rồi, trước đây không nghe nói cậu có em trai.”
Triệu Bình sờ sờ đầu Triệu Khang, nói: “Đứa em này nhỏ hơn em mười tuổi, em không dẫn nó đi chơi, mọi người đều không biết.”
Chu Tiêu nói: “Cậu cũng đừng dữ với nó quá. Tối qua nó khóc cả đêm, hỏi nhà nó ở đâu, nó chỉ nói mình ở trên lầu, đứa trẻ này bị dọa sợ rồi.”
“Đây là nó sợ mình không nghe lời, em sẽ giận. Thực ra nó biết nhà, cách đây không lâu bọn em vừa dọn đến tiểu khu cạnh siêu thị. Gần đây em bận việc, cũng không có thời gian trông coi nó, bảo mẫu nhà em cũng tối qua mới nói cho em biết tối mấy ngày nay Tiểu Khang đều lén lút chuồn ra ngoài, tự nó có thể tìm về nhà.”
Phương Dĩ không cam chịu bị phớt lờ, đẩy Chu Tiêu sang bên cạnh, nháy mắt với Triệu Bình: “Gần đây anh bận việc gì, bận tìm việc mới? Người có phẩm đức thấp kém khó tìm việc, chi bằng dùng nhiều thời gian chăm sóc em trai cho tốt. Tôi đã nói sao Tiểu Khang không biết nhà mình, thì ra là sợ anh, đúng là người ma chán ghét.”
Triệu Bình giận tái mặt: “Không ngờ cô bám dai như đỉa. Thế nào, đạt được mục đích rồi còn chưa cút đi, cô còn muốn làm gì?”
“Cậu bảo cô ấy cút đi đâu?” Chu Tiêu đột nhiên ôm Phương Dĩ, cười nói, “Cách cút thế nào, cậu làm mẫu thử?”
Phương Dĩ đang định hất cánh tay trên vai ra, nghe vậy quyết định không nhúc nhích. Chu Tiêu đầy nghĩa khí, cô thật muốn lớn tiếng khen ngợi.
Triệu Bình không ngờ Chu Tiêu nói như vậy, sắc mặt tái mét lại lúng túng, cuối cùng chỉ nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ liên lạc.” Nói xong kéo Triệu Khang đang lưu luyến không rời đi.
Phương Dĩ dùng cùi chỏ đấm ngực Chu Tiêu một cái, mặt mày hớn hở: “Chu Tiêu, anh thú vị thật, sau này chúng ta chính là bạn bè!”
Chu Tiêu thờ ơ: “Ồ? Đúng rồi, cô quên đòi tiền Triệu Bình.”
Phương Dĩ sững sờ, lập tức xông về phía cửa chính, vừa chạy vừa kêu tên Triệu Bình. Chu Tiêu tiện tay khóa cửa công ty lại, tắt di động: “Đi ngủ!”
Lúc Phương Dĩ quay lại, đập cửa không có người trả lời, di động không có người nhận, la to: “Nợ của Triệu Bình tôi tính trên đầu anh, anh có gan thì đừng ra ngoài!”
Phương Dĩ tưởng cô và đứa trẻ Triệu Khang kia hết duyên tại đây, sau này không gặp lại nữa. Ai ngờ hôm sau thứ Hai, Triệu Khang lại đánh thức Phương Dĩ, Phương Dĩ đầy bực bội lúc thức dậy đi mở cửa, sau khi thấy Triệu Khang thì hoàn toàn tỉnh tảo: “Sao cậu lại tới đây?”
Triệu Khang cười chen vào cửa: “Tìm chị chơi.” Mục tiêu rõ ràng, tự ý đi tới trước kệ hàng cầm lấy một bịch quà vặt.
Phương Dĩ nắm tóc gọi thông điện thoại Triệu Bình, đi thẳng vào vấn đề: “Em trai anh lại chạy ra khỏi nhà rồi!”
“Cái gì?” Triệu Bình giật mình, lập tức nói, “Tôi kêu bảo mẫu tới ngay, làm phiền cô trông em trai tôi giúp tôi.”
Con ngươi Phương Dĩ chuyển một cái: “Hôm qua chưa kịp nói với anh, em trai anh đã ăn mấy chục đồng tiền quà vặt…”
“Được được được, tôi kêu bảo mẫu đưa tiền cho cô, làm phiền cô rồi.”
Phương Dĩ cười một tiếng: “Đâu có đâu có.”
Cúp điện thoại, Phương Dĩ thấy Triệu Khang ăn vui vẻ, tiện tay cầm thêm vài loại quà vặt để trước mặt Triệu Khang, cười híp mắt nói: “Tiểu Khang, không thể ăn quá nhiều quà vặt cùng lúc. Thế này đi, cậu muốn ăn, chi bằng mua một ít mang về, được không?”
Triệu Khang gật đầu: “Được!”
Phương Dĩ khẽ hát đi tìm bịch ny lon, bỏ hết quà vặt vừa nhét thêm hai gói thuốc lá vào, chờ bảo mẫu vô cùng lo lắng chạy tới, cô trực tiếp chìa tay: “Một bịch đồ ăn đồ uống này, cộng thêm đồ Tiểu Khang ăn tối qua, tổng cộng một trăm ba mươi hai đồng, không bỏ số lẻ, cảm ơn.”
Bảo mẫu không bình tĩnh nổi, hơn nửa ngày mới lấy tiền đưa cho cô: “À à, được, tôi không có hai đồng.”
Phương Dĩ nhét vài gói khăn giấy vào bịch ny lon, rút một trăm ba mươi lăm đồng trong tay bảo mẫu, cười hì hì nói: “Vừa đủ.” Lại căn dặn cô ấy, “Cô có thể xem chừng Tiểu Khang được không. Hôm nay may mà tôi ở nhà, nếu tôi không ở nhà thì sao?”
Bảo mẫu có nỗi khổ không nói được: “Tiểu Khang lớn như vậy, tôi thực sự trông không nổi, cũng không thể khóa trái cửa, khóa trái cậu ấy sẽ khóc, anh Triệu cũng hết cách với cậu ấy.”
Triệu Bình và bảo mẫu quả thực hết cách với Triệu Khang. Triệu Khang biết đường, lại thích Phương Dĩ có thể cho cậu ta ăn quà vặt bất cứ lúc nào, cho nên ngày nào cũng chạy tới. Có lúc Phương Dĩ không ở nhà, cậu ta liền chạy tới ngồi ở công ty Chu Tiêu, không hề nhìn thấy vẻ sợ sệt ngày đầu tiên, bản lĩnh tự nhiên như không còn mạnh hơn Phương Dĩ. Lần đầu tiên Phương Dĩ nhìn nhầm, vò đầu bứt tai tìm Chu Tiêu muốn nghĩ cách giải quyết.
“Quà vặt của tôi đều bán cho cậu ta rồi, bây giờ đã không có để ăn. Cậu ta còn chạy tới cả ngày, phiền nhất là buổi tối, nửa đêm tôi còn phải mở cửa cho cậu ta.”
Chu Tiêu cũng bực bội: “Cậu ta chạy tới trừ việc tìm đồ ăn còn làm gì?”
Phương Dĩ nói: “Cậu ta nói có ma, phải bảo vệ tôi.”
Chu Tiêu thấy buồn cười: “Cậu ta bảo vệ cô?”
“Anh mau nghĩ cách đi!”
Chu Tiêu uể oải nói: “Tự mình nghĩ, tôi không sao cả.”
Hôm sau Phương Dĩ lôi Tên Lửa ra ngoài, cuốn tay áo ngắn của anh ta lên, nói: “Nhớ kĩ, sau khi thấy Tiểu Khang phải dữ một chút, đặc biệt phải để lộ ra trái Thanh Long phải Bạch Hổ của anh!”
Tên Lửa tạo dáng, bắp thịt trên cánh tay rắn chắc: “Tiểu Phương, cô thấy dáng tôi thế nào?”
Phương Dĩ qua loa lấy lệ: “Đẹp trai ngây người.”
Tên Lửa nắm tay cô: “Nào, cô tới ấn thử, đây là cơ bắp thứ thiệt, tôi tập luyện mỗi ngày, bây giờ cơ bụng cũng có sáu múi!”
Ngay lúc bàn tay nhỏ bé của Phương Dĩ sắp chạm vào bắp thịt của Tên Lửa, trong tầm mắt Tên Lửa đột nhiên ngắm thấy Chu Tiêu đứng ở cửa công ty, nụ cười trên mặt đầy châm chọc lại băng hàn. Tên Lửa bỗng chốc run cầm cập, lập tức buông tay Phương Dĩ ra, nói: “Thực ra cũng không có gì hay để sờ đâu… Này này ——”
Phương Dĩ chủ động bóp cánh tay Tên Lửa, khen: “Không tệ nha, thực sự là bắp thịt.”
Phương Dĩ để Tên Lửa lại giữ cửa, mình thì chạy đến công ty Chu Tiêu hưởng điều hòa. Đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn nóng bức, đề tài giữa phụ nữ không khỏi quanh quẩn chuyện mặc quần áo trang điểm. Phương Dĩ đang tán dóc nước miếng văng tung tóe với các cô ấy, đột nhiên nghe Tên Lửa gào thét: “Tiểu Phương, Tiểu Phương cứu mạng ——”
Phương Dĩ lập tức xông ra, chỉ thấy Tên Lửa muốn trốn vào công ty, Triệu Khang ở phía sau kéo cánh tay anh ta, tay cầm bút màu nước, thoạt nhìn giống như muốn vẽ tranh. Phương Dĩ nhìn kĩ một chút, trên cẳng tay Tên Lửa lại đã vẽ một cái đồng hồ đeo tay màu đỏ. Triệu Khang nói: “Em vẽ đẹp lắm.”
Phương Dĩ cười ngã nghiêng ngã ngửa, không cẩn thận đụng vào người phía sau. Quay đầu nhìn là Chu Tiêu. Cô chỉ cái đồng hồ đeo tay màu đỏ rực trên cánh tay Tên Lửa: “Anh nhìn mau lên, nhìn nhanh lên chút!”
Lồng ngực Chu Tiêu rung động, ôm Phương Dĩ sát lại gần Tên Lửa, không nén được cười, giơ ngón cái với Triệu Khang: “Làm đẹp lắm!”
Kế hoạch thất bại, Phương Dĩ lại bị Triệu Khang bám lấy một tiếng. Lúc bảo mẫu tới đón thì quen thuộc, còn nói: “Cảm ơn cô nha, Tiểu Phương.”
Phương Dĩ nhức đầu, chỉ mong tối nay Triệu Khang đừng chạy tới nữa. Buổi tối, lúc Chu Tiêu đi lên thu dọn đồ dùng tắm, Phương Dĩ hỏi: “Chuyện này có thể báo cảnh sát không? Tôi nghi là Triệu Bình cố ý xúi giục Triệu Khang. Người bạn cảnh sát kia của anh có thể tới giúp một chuyện không?”
Chu Tiêu phớt lờ cô. Phương Dĩ bám lấy anh hỏi: “Anh cho tôi số điện thoại người bạn cảnh sát kia của anh. Sao gần đây anh ta không tới nữa, anh ta là người của phân cục kia, gần đây rất bận sao?”
Chu Tiêu lạnh giọng: “Sao, có hứng thú với cậu ta?”
Phương Dĩ buột miệng nói: “Đúng!”
Chu Tiêu trừng cô, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, Phương Dĩ nóng nảy bóp tay giậm chân: “Phiền chết đi được!” Chạy ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Triệu Khang.
Phương Dĩ nói: “Tiểu Khang, trong nhà chị Phương không có ma.”
“Có.”
“Không có thật.”
“Thực sự có.” Triệu Khang thề chân thành, “Ma sẽ bò vào từ bên ngoài, sau đó mẹ sẽ chết, chị cũng sẽ chết.”
Trong khoảng thời gian ngắn Phương Dĩ không thể hiểu, đang định hỏi kĩ, Chu Tiêu xách đồ dùng tắm đi ra toilet, mở miệng nói: “Có ma cũng không sợ, tôi sẽ bảo vệ chị Phương của cậu.”
Triệu Khang thấy Chu Tiêu, ngây ngẩn nói: “Anh bảo vệ?”
“Tôi ở đây, sẽ không có ma bò vào, chị Phương của cậu sẽ rất an toàn.”
Triệu Khang lắc đầu: “Anh ở lầu dưới, đừng gạt tôi.”
“Tôi có thể ở trên đây.”
Triệu Khang không hiểu: “Sao anh có thể ở trên đây?”
Chu Tiêu chợt nhếch môi, đi tới bên cạnh Phương Dĩ, ôm bả vai cô, vừa cúi đầu, hôn lên gò má cô. Phương Dĩ run một cái, thở hốc vì kinh ngạc, mắt trừng rất tròn nhìn về phía Chu Tiêu. Chu Tiêu cười nhẹ: “Tôi ở trên đây có gì lạ. Em nói có đúng không, Phương Dĩ?”</tbody>