Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Khương Dao ném thẳng vào thùng rác.
Hừ.
Thu dọn hành lý xong, trước khi ra cửa cô khựng lại mấy phút, gọi điện cho Đông Phù: “Tôi hỏi anh một chuyện.”
“Cô hỏi đi.”
“Ném hoa Thần tặng có gọi là bất kính không?”
“Không.”
“Ok, tạm biệt.” Khương Dao vui vẻ bước ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Khương Dao đến Ý, kết hợp giữa việc công và việc tư, cô đã dành ra hơn một nửa thời gian để đi chơi.
Người phụ trách buổi triển lãm tranh của cô là một anh chàng điển trai đúng chuẩn người Ý, khôi ngô, nhiệt tình, giản dị và còn có chút hài hước, đáng yêu. Anh chàng điển trai này tên là Matteo, mỗi lần gặp nhau anh sẽ tặng cô một đóa hoa ngoại trừ hoa hồng rồi nói: “Cầu chúa phù hộ cho cô.”
Tim Khương Dao run rẩy mỗi khi nhận quà từ anh ta. Tặng thì tặng đi, lại còn “chúa sẽ phù hộ”, làm cô sợ chết khiếp.
Sau khi hai người trở nên thân quen hơn, Khương Dao hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không, anh theo đạo gì vậy?”
“Kito giáo.” Matteo nói: “Mặc dù đa phần người Ý đều theo đạo Thiên Chúa.”
“Ồ vậy à.” Khương Dao cẩn thận hỏi tiếp: “Thần của các anh đã giáng trần chưa?”
Matteo khẽ cười nhìn cô: “Chúa luôn ở đây.”
“Anh từng thấy chúa chưa?” Khương Dao dè dặt hỏi.
“Tất nhiên là thấy rồi.” Matteo làm dấu thánh giá trước ngực: “Tôi thường nhận được sự chỉ dẫn của chúa.”
“Tôi hỏi thật đó, không phải là về mặt tâm linh, mà là một vị thần chân thực.”
Matteo nhìn cô một cách chân thành và nghiêm túc: “Tôi thề với chúa.”
Khương Dao liền bật cười, ánh mắt cũng sáng lên: “Tôi theo đạo của các anh được không?”
Matteo không ngờ cô sẽ nói như vậy, trong sự ngạc nhiên còn xen lẫn bối rối: “Tất nhiên là được rồi, chúa luôn chào đón cô.”
“Tôi có thể mạo muội hỏi kĩ hơn được không?” Khương Dao tiến lại gần, đôi mắt trong veo như thác nước.
“Đương nhiên, kiến thức là vô tận.”
“Anh có biết gì về thần phương Đông không? Giữa thần phương Đông và thần phương Tây của các anh, ai lợi hại hơn?” Khương Dao nhìn chằm chằm anh ta, háo hức tìm hiểu: “Nếu bọn họ chiến đấu hoặc giành giật ai đó, ai sẽ thắng?”
Matteo chết lặng.
“Tôi có một người bạn.” Khương Dao chạm ngón tay vào ghế sofa. “Cô ấy đang gặp rắc rối lớn với tín ngưỡng của phương Đông và muốn theo đạo Chúa Giêsu, nhưng cô ấy lại sợ rằng Chúa Giêsu không đủ mạnh để đánh bại vị thần trong tín ngưỡng phương Đông… Anh biết đấy, thay đổi tín ngưỡng của một người là một điều cực kỳ khó…” Nếu không cẩn thận, bạn có thể sẽ đi đời nhà ma.
“Thần trong tín ngưỡng của người phương Đông các cô là như thế nào?” Matteo lại thấy hứng thú với vị thần phương Đông trong lời nói của cô.
“Thần phương Đông sao…” Nói đến đây Khương Dao thở dài: “Rất hung dữ, xấu tính, lúc nào cũng nổi giận lôi đình. Rõ ràng không thể hòa hợp với người khác nhưng lại luôn muốn trở thành bạn với người khác…”
“Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!” Matteo đột nhiên la lên: “Có phải văn hóa của các cô là hiến tế những cô gái xinh đẹp cho thần không?”
Khương Dao cảm thấy ý nghĩa không khác nhau lắm, thở dài gật đầu nói: “Đúng vậy. Những cô gái xinh đẹp như hoa vậy, ôi…”
“Nhưng đó không phải chuyện từ lâu lắc rồi ư?” Matteo mơ hồ nhớ ra đó là một cuốn sách võ hiệp, tất cả mọi người trong đó đều mặc quần áo cổ đại của Trung Quốc: “Bây giờ vẫn còn như vậy sao?”
Khương Dao gật đầu.
Matteo thấy dáng vẻ uể oải của cô, trong lòng có một suy đoán táo bạo: “Người bị hiến tế là cô?”
Khương Dao lại gật đầu.
“Trời ạ!” Đối phương nhìn cô đầy kinh ngạc “Cô gái bất hạnh!” Anh ta lại tò mò hỏi: “Đó là nghi thức gì vậy? Cô cần phải làm gì?”
“Cả đời không kết hôn, hầu hạ Thần cho đến chết.”
“Ồ, giống nữ tu đạo thiên chúa. Không sao đâu.” Matteo hơi thất vọng “Tôi còn tưởng phải chết.”
Khương Dao: “…”
Khoan khoan, rõ ràng là tôi đang hỏi về thần phương Tây của anh, sao lại thành ra hỏi ngược lại tôi vậy?
Khương Dao vội quay lại chủ đề: “Anh có thể dẫn tôi đi xem thần của các anh được không? Tôi có chuyện muốn thương lượng với ngài ấy.”
“Cô vui tính quá.” Matteo cười. “Rất hoan nghênh.”
Sau khi tan làm, Matteo dẫn Khương Dao đến một nhà thờ. Nơi này không một bóng người, trước cửa có một cây thánh giá rất lớn. Anh ta cúi đầu làm dấu theo hình chữ thập với thánh giá, nhắm mắt lại cầu nguyện: “Cô gái lạc đường cần sự chỉ dẫn của ngài, mong chúa phù hộ cho cô ấy.”
Khương Dao luống cuống làm dấu chữ thập: “Phù hộ, phù hộ.”
Matteo vỗ vai cô: “Tôi đợi cô ở bên ngoài. Có chuyện gì thì cô cứ nói với thần nhé.”
Khương Dao gật đầu cúi người: “Cám ơn.”
Sau khi Matteo rời đi, Khương Dao chắp tay trước ngực rồi nói: “Chào ngài chúa Giesu.”
Không có ai trả lời cô.
Khương Dao không quan tâm, Thần vốn kiệm lời, nếu Thần lên tiếng thì đó là sự thật.
“Tôi là tín đồ phương Đông của ngài, Khương Dao.” Khương Dao nuốt nước miếng, hơi căng thẳng hỏi: “Tôi muốn ly hôn thần, liệu ngài có cách nào không?
Uỳnh uỳnh…
Một tiếng sấm sét lớn giữa trời quang.
Khương Dao run rẩy, vội nói: “Là giả là giả, tôi nói đùa thôi! Tôi chỉ muốn xem thử ngài có ở đây không, làm phiền rồi.”
Khương Dao chạy như bay ra khỏi nhà thờ.
Ầm ầm– Ầm ầm– Ầm ầm–
“Tôi đã nói không phải là thật rồi! Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó! Sao ngài cũng đến đây…”
Khương Dao chạy đến nỗi thở hồng hộc: “Thần vượt biên giới không cần hộ chiếu à… “
Ầm ầm–
Matteo nhìn thấy Khương Dao chạy đến từ đằng xa, không khỏi thán phục: “Ôi, thật là sung sức.”
Khương Dao chạy đến chỗ Matteo: “Đi mau, đi mau!”
Matteo bắt lấy cô: “Trời mưa rồi, đợi mưa tạnh rồi đi.”
Khương Dao nhìn ra ngoài, quả thật là trời đang mưa, lại còn rất lớn nữa. Nhất thời cô không biết được sấm sét là do hiện tượng tự nhiên hay là do tác phẩm của vị thần nào đó nữa.
Khương Dao vẫn bị dọa sợ đến nỗi không dám đòi đổi tôn giáo nữa. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, đúng không?
*Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ
Rất lâu về sau Khương Dao mới biết mỗi vị thần sẽ cai quản một phương, nếu không có việc gì, thần sẽ không vượt thời không như vậy.
Sau khi mưa tạnh, hai người đi ăn tối cùng nhau. Khương Dao quay về khách sạn, tiếp tục chỉnh lệch múi giờ.
Giấc ngủ này cô ngủ rất sâu.
Câu thần chú trên chiếc vòng dần dần có tác dụng, cô bắt đầu nhớ đến một vài ký ức rất lâu trước kia.
Trong mơ là một nhà máy sắt lớn, máy móc lạnh băng, vết rỉ sét đỏ tươi và vết dầu máy sậm màu có ở khắp nơi. Ngoài cửa và bên trong nhà máy, cho đến nơi Khương Dao sống, tất cả đều là những tấm sắt, thanh thép và đồ sắt đã qua sử dụng xếp chồng lên nhau.
Bên cạnh cánh cổng sắt lớn, trên một mặt tiền của cửa hàng nhỏ, là nơi ở của Khương Dao bảy tuổi. Khương Hồng làm việc trong nhà máy sắt thép và Ngô Tuệ làm việc vặt trong xưởng giày da gần đó.
Bé Khương Dao ngồi xổm trên một tấm sét, trước mặt là một chiếc ghế nhỏ, cô bé đang làm bài tập trên ghế.
“Cót két—”
Lúc kéo cửa sắt ra sẽ có tiếng kêu như vậy.
Khương Dao run tay, cây bút rơi xuống đất, ngòi bút lập tức méo đi. Cô bé vội cầm lên, vặn thân bút ra, cắm ngòi bút vào mực rồi giả vờ hút mực.
Ngô Tuệ mệt mỏi liếc nhìn cô bé, sau đó im lặng vào phòng nấu cơm.
“Cót két—”
Cửa sắt lại vang lên một tiếng. Khương Hồng đã trở về.
Bé Khương Dao mới lấy bút máy ra nhanh chóng cắm bút vào lọ mực, cô bé cúi đầu, mím môi.
Khương Hồng bước tới chỗ cô bé, lấy bút máy ra: “Ngòi bút lại bị hỏng hả?”
Khương Dao không dám trả lời.
Ngô Tuệ ở bên trong to tiếng hỏi: “Bị hỏng cái gì?” Giọng chứa đầy tức giận.
“Không, tôi nói máy móc trong nhà máy.” Khương Hồng chép miệng lấy 2 tệ từ trong túi ra.
Bé Khương Dao phì cười, cầm tiền nhảy chân sáo chạy ra ngoài.
Cửa hàng văn phòng phẩm ở ngã tư cách xưởng sắt thép không xa, nhóc Khương Dao mua một cây bút giống hệt cây bút cũ với giá 1 tệ.
Cô nhảy chân sáo chạy về nhà, Khương Hồng đang ngồi trên chiếc máy trộn bê tông cũ hút thuốc, khói dầu lượn lờ trong nhà, Ngô Tuệ đã bắt đầu xào rau.
Cô bé ngồi xuống, bắt đầu viết từng nét chữ một.
Khung cảnh chuyển đến đêm khuya—
Cót két—cót két—cót két—
Cánh cổng sắt lớn phát ra âm thanh như một con quái vật đang kêu gào. Trong căn phòng nhỏ, chiếc giường be bé 1m2 của Khương Dao cạnh bên chiếc giường lớn 1m8. Ánh trăng chiếu qua song sắt cửa sổ, trên giường lớn chỉ có Khương Hồng đang ngủ mà không có Ngô Tuệ.
Cánh cổng sắt phát ra tiếng kêu, truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Cót két— Cót két— Cót két—huhuhu—
Bé Khương Dao quấn chặt lấy chăn, khẽ khóc nức nở: “Mẹ ơi…”
Trong lúc ngủ mơ Khương Dao nhíu chặt mày, lắc đầu, lông mi hơi ướt. Cô đã mơ cả đêm, cảnh trong mơ thay đổi liên tục và kỳ quái, những góc bị lãng quên liên tục hiện ra, hiện ra những đồ vật cũ loang lổ…
Khi Khương Dao tỉnh lại gối đã ướt đẫm, cô vật lộn một lúc lâu mới ngồi dậy. Cô xoa tóc và lẩm bẩm: “Trời ạ, sao lại mơ đến những chuyện này nhỉ…”
Câu thần chú của Lãng Điềm cũng mạnh quá đi.
Cô ngây ngốc một hồi, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng mới nhớ đến một chuyện khác…
Những ký ức mà cô đã mất lại quay về.
Cô đã bị xóa mất hai đoạn ký ức.
Đoạn ký ức đầu tiên là về chuyện giao đồ ăn ngày hôm đó.
Một người lạ mặt muốn lấy cuốn sổ nên giả làm người giao hàng tìm đến nhà cô. Hắn không vào nhà được liền bắt đầu đập cửa dữ dội, có ý muốn làm hại cô.
Sau đó có một cơn gió lớn kỳ lạ thổi đến, người ở ngoài cửa bỏ đi, tới nửa đêm chết bất đắc kỳ tử.
Khương Dao nhìn thấy tin tức về cái chết của người giao đồ ăn ở biệt thự Thôn Minh thì lập tức quay về phòng ngủ gọi điện cho ông chủ Chu. Cô phát hiện sự việc có chỗ kỳ lạ nên định liên hệ quản lý tài sản điều tra camera. Cùng lúc đó Đông Phù đưa cho cô một ly sữa, Khương Dao uống xong liền chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy thì đã quên sạch chuyện đêm qua.
Đoạn ký ức thứ hai là về “ma”.
Một bóng trắng lơ lửng bên ngoài cửa sổ phòng nơi cô ở trong biệt thự Thôn Minh. Cô sợ hãi lao ra ngoài rồi ôm chầm lấy Đông Phù, đó là lần đầu tiên gặp thần ở đầu cầu thang.
Cảm xúc của cô không ổn định, luôn trong trạng thái sợ hãi lo lắng, Đông Phù đưa một ly sữa cho cô uống, cô lập tức buồn ngủ, vừa tỉnh dậy liền quên sạch mọi chuyện.
Ly sữa đã xóa sạch ký ức của cô.
Cô đã đoán được ký ức bị bọn họ xóa sạch, nhưng điều không ngờ đó là ly sữa có vấn đề.
Đoạn ký ức thứ hai rất đơn giản.
Bóng trắng cô nhìn thấy lúc đó là Thần, lần đầu tiên thế giới quan của cô bị chấn động dữ dội, sợ hãi không thôi, khó mà bình tĩnh lại được. Đông Phù cho cô uống sữa cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ muốn để cô bình tĩnh lại.
Nhưng đoạn ký ức đầu tiên rõ ràng là để che giấu cái gì đó, Đông Phù không muốn cô tiếp tục điều tra nên đã xóa bỏ ký ức của cô.
Người giao đồ ăn đó.
Thần sẽ không làm hại cô trong khoảng thời gian đó, cho nên người giao đồ ăn muốn làm hại cô không phải là người của Thần, bằng chứng là Thần đã giết anh ta.
Người giao hàng là người của phe khác.
Phe đó muốn lấy cuốn sổ, có thể bóp méo ký ức của người khác.
Đó không phải con người.
Khương Dao hít một hơi thật sâu… vậy nên trên đời này, còn có một thế lực chống lại Thần sao?
Đông Phù xóa bỏ ký ức của cô là để che giấu bí mật hay là để bảo vệ cô?
Biệt thự Thôn Minh.
Đông Phù thấy Thần lại trở nên mờ đi, hoảng sợ vô cùng: “Sao lại thế này!”
Người đàn ông đứng bên cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên: “Mặc dù thực thể đã hóa thành thể rắn, nhưng vẫn cần có thần lực để duy trì.”
Đông Phù cảm thấy chua xót trong lòng. “Tín ngưỡng của người dân đã trở nên mờ nhạt như vậy rồi ư?” Ngay cả thực thể của Thần cũng không thể duy trì được nữa.
Ánh mắt của Thần xuyên qua những rặng núi trùng điệp đến những thành thị xa xôi… các tòa nhà cao tầng, xe cộ tấp nập và hàng ngàn ngọn đèn.
Đây quả thật không phải là thời đại tín ngưỡng của thần.
Đông Phù khẽ mấp máy môi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã đến nước này rồi, sao ngài lại không muốn đến gần cô Khương?”
Thần không trả lời.
Đông Phù quỳ xuống ở sau lưng anh, cúi đầu khuyên nhủ: “Thần!”
“Ta tình nguyện.” Rất lâu sau, anh nói: “Nếu cô ấy thích, hoa sẽ nở; nếu cô ấy không thích, hoa đành tàn.”
“Gì cơ ạ?” Đông Phù nghe không hiểu.
“Không có gì.” Thân hình trong suốt lập tức biến mất.
~~~
Trúa tể gánh hề xin trao tặng cho mẻ Dao =)))))
Mình có sở thích lưu những câu trích dẫn hay nên lưu nhẹ một cái: “Nếu cô ấy thích, hoa sẽ nở; nếu cô ấy không thích, hoa đành tàn.”