Mấy hôm sau, Lâm Quân Dao cùng Trương Đình đều ở trong tiểu uyền, hẳn lấy lý do dường thương mà ở lỳ bên trong không chịu ra.
Lâm Quân Dao cả ngày quanh quần một chỗ, sớm đã chân đến nỗi cả người mốc meo, nhưng nghĩ đến bên ngoài còn đang có lang sói chờ mình, cô chỉ khó thể rút lại ý niệm muốn ra ngoài.
Nhưng có một điểm cô không thể không thừa nhận, Hồng Thiên đối đãi với Trương Đình cực kỳ tốt
Cách vài ngày đều đặn sẽ có bác sĩ riêng chuyên nghiệp đến xem vết thương cho hắn, thuốc tốt thì cho thuộc hạ mang tới đều đều, đầu bếp cũng thuộc loại thượng đẳng, bọn họ hầu như đã được căn dặn toàn bộ trước để chăm sóc một cách tốt nhất cho sức khỏe của Trương Đình. Đối với những đặc quyền này, Trương Đình không nói gì, chỉ thản nhiên tiếp nhận.
Lâm Quân Dao nhét một miếng sa lát vào miệng, nhìn hắn ở đối diện mà ngẫm nghĩ.
Hôm đó cô thấy hắn với Hồng Thiên không phải từ đầu đến cuối đều giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng nóng nặc thì là dọa nạt đổ máu như kẻ thủ, nhưng xem ra, sự thật không phải vậy, đám người bọn họ thật khó hiểu... “Không vừa miệng a?"
Thấy cô ngẩn ngơ, Trương Đình nhíu máy lên tiếng. Lâm
Quân Dao giật mình, rời mất cái đĩa trên tay, “A...em, em không có
Trương Đình đánh giá có một cái, sau đó sai người lấy chho cô một cái đĩa mới. “Tối nay đổi món khác đi!”
Tên đầu bếp đừng phục vụ đẳng sau gật đầu: “Vâng!”
Lâm Quân Dao ngậm thìa, thở dài nhìn hắn,
Trương Đình rút hết xương trên miếng cá hấp trên đĩa, sau đó lại đẩy đến trước mặt cô. “Ăn nhiều, chóng lớn!”
Mặt Lâm Quân Dao đỏ bừng, lập tức cãi lại: “Em đã lớn rồi?"
Nghe vậy, Trương Đình lại như vô tình cảm thấy thú vị, hẳn ồ một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn khắp cơ thể có một lượt, cuối cùng còn hỏi: “Lớn chỗ nào?"
"Lớn chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này..." Lâm Quân Dao chỉ vào chân, vào tay, vào bụng mình, nhưng cũng chỉ có thể chỉ được vào những chỗ đó.
Trương Đình lại à lên một cái, khóe miệng lại giac xảo hé lên: “Hình như cũng chỉ có những chỗ đó. Lâm Quân Dao chỉ muốn đập đầu vào tường đi chết, Trương Đình gian xảo, lại dám cho cô vào tròng. “Lưu manh!”
Trương Đình khẽ cười, nhưng hắn không tiếp tục chủ đề này nữa. Thấy tâm trạng hắn không tệ, Lâm Quân Dao cúi đầu ăn, cô cảm thấy dường như đã đến lúc rồi, liền cắn răng hỏi: “Khúc Vận, mấy người....định làm gì cô ấy?” Lâm Quân Dao cắm mặt ăn, cô biết hắn sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ, chỉ vừa dứt lời, da đầu liền có cảm giác lạnh buốt chiếu đến “Em đi cùng cô ấy một năm, nói cô ấy là bạn bè, là không quá đáng!”
Không gian lại rơi vào trầm mặc. Đám người hầu bên cạnh bất giác đều đi hết ra ngoài. Lâm Quân Dao càng không dám ngẩng mặt, lồng ngực cô bóp chặt, kiềm chế sự bất an. “Qua đây!”
Một lúc sau, Trương Đình đột nhiên lên tiếng.
Lâm Quân Dao xị mặt đứng dậy, Trương Đình ngồi nguyên ở đó, nghiêm nghị mà cao ngạo. Lâm Quân Dao thì lại tủi thân đứng trước mặt hắn, ủ rũ như đứa một đứa trẻ đã làm chuyện sai, nhưng vẫn còn sự quật cường, nhìn thẳng vào mặt hắn.
Trương Đình thở dài một câu, cuối cùng đưa cánh tay đến kéo cô ngồi xuống bên cạnh. “Cô ta quan trọng với em thế à?”
Lâm Quân Dao trịnh trọng gật đầu: "Đúng!"
"Em có biết cô ta nguy hiểm như thế nào không?”
Trương Đình là muốn hỏi cô, chính vì thân phận đặc thù của cô ta mà sẽ mang đến nguy hiểm cho cô, cô có biết không? “Em có thể bảo vệ được mình!”
Chần chừ một lát, cô không nhìn anh, nhưng lại nói: “Không phải anh từng nói...sẽ bảo vệ em sao?”
Trương Đình hơi sững người.
Đáng ghét, cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, sao lại có thể nói ra câu đó trước mặt hắn được chứ. Trương Đình sẽ nghĩ thế nào... “Ý em không phải.. “Được!”
Trương Đình bỗng nhiên ngắt lời cô. Lâm Quân Dao ngẩn người nhìn anh, Trương Đình chăm chú nhìn cô làm cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mắt tự nhiên. Khỏe môi Trương Đình rõ ràng đã khẽ kéo lên, hơn nữa, ý cười còn rất rõ ràng thể hiện tâm trạng hắn lúc này đang rất tốt. “Nhưng phải xem biểu hiện của cô ta thế nào nữa!”
Lâm Quân Dao nghe xong lời hẳn, khuôn mặt cuối cùng cũng giãn ra thoải mái. Ít nhất, lúc này có lời đảm bảo của Trương Đình, Khúc Vận nhất định có thể bảo mạng. “Cảm ơn!"
"Không cần nói, yêu cầu của em tôi chưa từng từ chối!"
"Nhưng tôi cũng không phải làm chuyện không công bốc giờ... Nói đoạn, ánh mắt của hắn liền hiện lên ý vị sâu xa. Đáng chết, Lâm Quân Dao rùng mình một tiếng. “Em có hẹn với Mouse rồi, đi trước đã!”
Trương Đình thấy bóng dáng cô chạy trối chết ngoài cửa, cả người đều mang ý cười nhẹ, bằng chốc liền có cảm giác thỏa mãn và cùng
Trong thời gian nhàm chán, Làm Quân Dao cũng bắt đầu lội những ngón nghề học được từ chỗ Khúc Vận ra luyện tập.
Một hôm, Đại Hổ lại bắt gặp. “Đây là thủ pháp của sát thủ Hồng Loan. ? Khúc Vận lại dạy cho cô Dao sao?"
Lâm Quân Dao ngượng ngùng gật đầu.
Đại Hồ nhớ lại trận chiến cuối cùng của bọn họ trên sa mạc, hôm đó hẳn quả nhiên bị cô làm cho kinh ngạc, nhưng mà cô là người của lão đại, trên người lại có thủ pháp của sát thủ Hồng Loan, điều này không khỏi khiến người ta nghi kỵ cô. “Sau này cô đừng tập ở đây, mọi người nhìn thấy sẽ không hay đâu!”
Lâm Quân Dao cũng hiểu ý hắn, liền ngừng tập mà gật đầu.
Đại Hổ lúc này cũng cảm thấy ngượng ngập, cuối cùng lại chẳng biết nói gì. “À,...cái tư thế tấn công bốn này có chút không đúng, cô sửa lại một chút thì sẽ tốt hơn!”
Lâm Quân Dạo hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu thể hiện tư thế tấn công vừa rồi, Đại Hổ vừa nhìn đã thấy lỗi sai của cô.
“Hạ người một chút, vai thấp xuống thêm một chút nữa!" Lâm Quân Dao làm theo, cố gắng hạ người, hạ vai thêm một chút. “Không phải, quá rồi."
Hai người bọn họ loay hoanh một hồi, Đại Hồ cũng hơi mất kiên nhẫn, liền bất giác đi đến trực tiếp cầm tay hướng dẫn cho cô. “Vai đừng cứng như thế, lực sẽ không đủ để tấn công. Hần chạm vào vai cô, khẽ bóp một chút để có thả lỏng. “Đúng rồi, eo, hóp vào một chút nữa, lấy hơi, lúc ra tay sẽ nhanh hơn, đúng rồi!”
Đại Hổ ép eo cô lại, Lâm Quân Dao lập tức làm theo. Hai người phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, Đại Hổ huấn luyện thuộc hạ đã quen, cho nên khi đến lượt Lâm Quần Dao, hắn có thể dễ dàng nhìn ra điểm sai sót, đồng thời cũng có thể hướng dẫn được một cách thuận lợi nhất.
“Là như thế này sao.?” Lâm Quân Dao quay đầu, ngay lập tức chạm vào mắt Đại Hồ,
Đại Hổ cũng giật mình, vội vàng buông có ra, “Đúng rồi, cô thử ra đòn xem sao?"
Lâm Quân Dao cũng không chú ý, tinh thần lại tập trung vào chuyện chính, nghe hắn nói thế, cô liên hít một hơi, đánh ra một chiều.
Ha...
Một quyền tung ra như xé gió, bên tại cô còn để lại một tiếng rít của không khí.
Đại Hổ mỉm cười.
Lâm Quân Dao cũng cười: “Quả nhiên lợi hại!"
"Trước kia lúc Khúc Vận dạy tôi, tâm trạng không được tốt lắm... Nhưng hiệu quả cũng đã rất tốt rồi.
Đại Hổ cúi đầu, muốn rời đi. "Lão đại.
Trương Đình đã ở đó từ bốo giờ, hắn im lặng quan sát, cũng không biết là đã nhìn thấy những gì.
Tim Đại Hổ gần như đập mạnh lên một nhịp, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn rất bình thản, nghiêm nghị cúi đầu chào hỏi Trương Đình.
Trương Đình gật đầu: “Cậu cùng Tiểu Hồ đi làm việc đi!"
"Vâng!”