Đoàng đoàng!!
Không hiểu sao, người đi tới tập kích bọn họ ngày càng đông,khuôn mặt Lâm Quân Dao hiện rõ vẻ căng thẳng, trong mơ hồ, dường như cô có cảm giác, họng súng của đám người kia, là đang nhắm về phía cô. “Trương Đình, đám người này hình như đang nhằm đến tôi...
Trương Đình không nhìn cô, nhưng bàn tay hắn siết chặt, cô chỉ hơi ngạc nhiên, lẽ nào hắn cũng đã phát hiện ra rồi? Nhưng Lâm Quân Dao vẫn không hiểu, cô thì có gì đặc biệt khiến cho đám người kia chú ý đến chứ? Lại còn đặc biệt điều động nhiều người đến để đối phó
Cô? “Theo sát tôi!”
Trương Đình nghiêm mặt ra lệnh. "Lão đại...
Bọn họ quay lại hội hợp với đám người Tiểu Hồ, Đại Hồ, thì phát hiện ra, đám người bọn họ đều đã bọ thương nặng.
Lâm Quân Dạo quan sát xung quanh, mọi thứ đều bị thổi tung bởi gió cát, cô dường như đến mở mắt nhìn xung quanh cũng khó khăn, nhưng dường như trận bão cát này đang đứng về đám sát thủ kia, càng ngày mức độ càng lớn, hơn nữa còn không có dấu hiệu ngừng lại. "Lão đại, chúng ta nên làm thế nào bây giờ...?”
Trương Đình ngẫm nghĩ, sau đó liền kiên quyết ra lệnh: “Trực tiếp xông ra..!”
Đám thuộc hạ của hắn vừa nghe xong, liền lập tức chỉnh trang lại bả thân, toàn bộ xe của bọn họ đều đã bị hư hỏng nặng, đã không thể tiếp tục đi được rồi.
Đám người cùng lúc xông ra. “Trương Đình, đưa người phụ nữ kia cho tôi, các người sẽ an toàn ra được nơi này."
Trong bão cát, có một tiếng nói phát ra.
Lâm Quân Dao lần này có thể xác định, người đến là vì cô.
Nhưng Trương Đình lại cười lạnh, hắn vẫn nắm chặt tay cô, một bên chiến đấu với đám sát thủ, một bên xông ra ngoài. “Trương lão đại, vậy thì đứng trách bọn tôi...
Tiếng đó là một cơn mưa đạn dược bắn đến. Lâm Quân Dao và Trương Đình không ngừng chạy, bóng lưng hắn dù trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn đặc biệt vững chãi, cô ở đằng sau hắn, lại cực kỳ an toàn.
Lâm Quân Dao mỉm cười, dù trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, cô vẫn cảm thấy cực kỳ bình yên, sự sợ hãi suốt thời gian qua, lúc này, dường như đều không còn. Bóng lưng ấy, luôn luôn ở trước mặt cô, che chắn cho cô, mãi mãi như vậy.
Cô có chút tham luyến, lúc này cô mới ngỡ ngàng nhận ra, dường như, cô vẫn chưa quên được hắn, thì ra, thứ tình cảm bồng bột ấy, đã dẫn lắng đọng, giống như một thứ rượu ủ lâu năm, trải qua thời gian, mà càng trở nên đậm đà.
Bọn họ vật lộn rất lâu, cuối cùng, bão cát cũng dần dừng lại.
Con đường phía trước, rốt cuộc cũng bắt đầu rõ ràng. Trên đầu là bầu trời trong không một gợn sóng, phía xa xa, ánh mặt trời đã bắt đầu khuất bóng.
Không gian lúc này, chìm trong một màu vàng đậm của hoàng hôn.
Tất cả những người còn lại thoát ra được trong trận chiến trong bão cát, đều thầm thở phào một tiếng.
Nhưng rốt cuộc, bọn họ cũng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc được trận chiến.
Bão cát rút đi hoàn toàn, cùng với đó, bọn họ liền nhìn thấy rõ ràng kẻ địch của mình.
Bọn chúng vẫn còn số lượng rất đông, gần 20 người, hoàn toàn không có một chút hư tổn nào.
Bọn chúng mặc đồ đen, đeo bịt mặt, trong số đó, một kẻ cầm súng, bước lên trước. “Trương lão đại, người chính tôi cần tìm là cô gái bên cạnh anh, nếu anh giao cô ta ra, hôm nay, tôi có thể tha chết cho mấy người!”
Kẻ đó là một người phụ nữ, giọng cô ta rất thanh, mang theo một chút kiêu ngạo.
Lâm Quân Dao nhìn cô ta, kẻ đó cầm súng trường, Khúc Vận từng kiêu hãnh kể với cô, cô trong tổ chức là sát thủ số một, mà kẻ hận cô nhất, chính là Từ Mộ, một kẻ rất kiêu ngạo, sát thủ đứng thứ hai của tổ chứ.
Khúc Vận nói, sở dĩ cô ta không bốo giờ vượt được Khúc
Vận, là vì cô ta dùng súng trường, không biết là vì sao, nhưng kẻ đó, chưa từng rời cây súng trường của mình. Lâm Quân Dao nhìn kẻ trước mặt, có lẽ cô ta chính là Từ Mộ. “Tại sao các người muốn bắt tôi?"
Từ Mộ nhìn Lâm Quân Dao, ánh mắt cô ta vẫn lạnh tanh, máy móc đáp lại: “Có người muốn mua cô!” Lâm Quân Dao lại càng không hiểu, cô ta lại nói tiếp: “Nếu như cô không đồng ý, bọn tôi chỉ có thể giết hết những kẻ muốn bảo vệ cô, sau đó đưa cô đi..
Lâm Quân Dao nghiến răng, Trương Đình nhìn đám người phía trước, muốn hắn giao Lâm Quân Dao ra sao, nằm mơ đi! “Trương lão đại, ý anh thế nào?”
Tiểu Hổ và Đại Hổ cùng lúc nhìn hai người, lúc này, Đại Hồ đột nhiên thất kinh hét lên: “Lão đại, anh chúng đạn rồi.!” Lâm Quân Dao kinh ngạc, lúc này mới nhìn xuống, mới thấy mảnh áo trước nhực hắn đã thấm đẫm máu tươi. Cô bụm miệng, Trương Đình quay lại nhìn cô, khuôn mặt đã trắng bệch từ bốo giờ: “Không sao...
Hốc mắt cô đã đỏ ửng: "Làm sao có thể không sao chứ? Đọc truyện hay tại website n hayho. com | Nh ảy hố truyện full
Trương Đình, không được đầu
Trương Đình sợ cô làm liều, lập tức nằm lấy tay nó, ngăn cần suy nghĩ trong đầu cô “không được đi
Lòng ngực có đau rất nhìn hắn, lúc này, hắn mới khuya xuống, có lẽ vì mất máu quá nhiều, tầm mắt hắn đãi dàn mờ đi, những sức lực nằm tay cô, lại càng ngày càng chat.
Tiểu Hổ với Đại Hổ lúc này mới hoảng hồn, bạn chúng nhìn tình trạng của Trương Đình, ai nấy đều hiểu rõ, bạn họ không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Nhưng nếu không tiếp tục chiến đấu, bọn họ sẽ chỉ còn một con đường chiết dưới tay đám sát thủ kia mà thôi,
Tiểu Hồ lúc này mới nhìn Lâm Quân Dao, nhưng ánh mắt suy tính của hắn đã bị Trương Đình phát giác, hắn dùng sức, trừng mắt với Tiểu Hổ, cảnh cáo hắn không được làm
Đám sát thủ Hồng Loan cũng đã nhận ra được điểm bất thường của Trương Đình, Từ Mộ mỉm cười, bước từng bước đến chỗ Lầm Quần Dao. “Đoàng "Cô dám bước một bước nữa, tôi bắn nát sọ cối" Đại Hồ đột ngột rút súng, bắn một phát, Từ Mộ phản xạ nhanh, cũng tránh được phát súng kia. “Đã đến nước này, các người còn tiếp tục ngoan cố, người chịu thiệt chỉ có các người!
Từ Mộ lên tiếng, hàm ý tức giận cảnh cáo.
Đám sát thủ dần đi tới, Lâm Quân Dao đẩy tay Trương Đình, nhưng hắn lại sợ cô làm điều dại dột mà dù ý thức đã mơ hồ, hắn vẫn không buông Lâm Quân Dao.
Nhưng cô nhất quyết đẩy hắn ra, cô nhặt khẩu súng rơi bên cạnh lên, bước một bước tới bên cạnh đám Đại Hồ. Tiểu Hổ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, có hơi ngạc nhiên, Đại Hổ ngược lại, hắn mỉm cười, sau đó cùng nghiêm túc quay lại nhìn đám người Từ Mộ.
Từ Mộ thì lại cho rằng, Lâm Quân Dao chẳng qua chỉ muốn làm màu, nhìn dáng vẻ của cô, vốn đã sớm không cho vào mắt, nếu như không có đám người Trương Đình bảo vệ, thì bọn họ sớm đã bắt được cô ta rồi.
Nhưng cô ta đã nhầm...
Lâm Quân Dao lên đạn, ánh mắt trầm xuống, chỉ bỏ lại một câu: "Hai người ở sau yểm hộ... một người cũng không để thoát!”
Đại Hổ với Tiểu Hổ trong một khắc liền có chút bất ngờ. Lâm Quân Dao bất chấp xông đến chỗ Từ Mộ, ánh mắt cô lạnh lẽo, con người đen tuyền, chỉ hiện một mục tiêu duy nhất.
Là Từ Một
Đoàng đoàng!
Giao thủ một lúc, sắc mặt Từ Mộ liền trở nên xám ngắt, khuôn mặt cô ta thoáng qua sự ngỡ ngàng.
Thủ pháp này…...
Bụp....
Chỉ một chiêu tiếp theo, Lâm Quân dao liền đá bay khẩu súng trường trong tay Từ Mộ
Cô cũng vứt khẩu súng đã hết đạn trong tay đi, từ thắt lưng, lỗi ra con dao găm mà Khúc Vận đưa cho cô ra. Nhìn thấy con dao này, sắc mặt của Từ Mộ lại càng kém. “Cô...cô với Khúc Vận rốt cuộc có quan hệ gì?”