Cô có thể đi đầu được nữa? Cô không về nước, vậy thì cô có thể đi đâu được nữa? “Hắc Long làm sao .”
để tìm được bọn chúng?"
Trương Đình như bừng tỉnh, cô gái đó không phải vẫn luôn mang trong lòng khúc mắc về tin tức của cha mẹ cô, không phải sao? Bốn đầu hắn chính vì sợ cô sẽ trốn đi mà sai người bảo vệ, nhưng cô lại không hề có bất kỳ động thái nào cả, hắn đã sơ xuất, hắn đã mất cảnh giác .”
Cô lại nhân cơ hội lần này để trốn đi Trong lòng hắn đau đớn, cô đã bắt đầu học được những sự nhẫn nhịn đó từ bốo giờ, từ bốo giờ, trong đầu cô lại có nhiều mưu tính như thế? Cô lại tính kế với cả hắn? Lồng ngực Trương Đình nhói lên, xót xa vô cùng! Cô đã không còn tin tưởng hắn nữa sao? Cô nhóc năm xưa luôn luôn bám dính lấy hắn, ỷ lại vào hắn, đến giờ đã không muốn ở bên cạnh hắn nữa rồi hay sao?
“Đại Hổ, lập tức thông báo với Việm Thần ở châu u, nhất định cô ấy sẽ tới đó, có thông tin liền báo lại với tôi .”
“Tiểu Hổ, cậu sai người lần theo dấu vết từ sân bấy cô ấy đến đi!"
"Vâng .”
Trương Đình thất thần, nhất thời trong lòng lạnh lẽo, trống vắng đến khó tả.
Lâm Quân Dao .”
em rốt cuộc đang ở đâu? Tòa thị chính thành phố New York Bóng đen từ trên sân thượng lao xuống trong đêm, luồn lách nhảy tới bên cạnh một chiếc cửa sổ.
Dưới chân chỉ có một đoạn tường ngắn ngủn, độ rộng còn chưa đến 5cm, trong khí trời lạnh lẽo gió lớn thế này, việc trượt chân sảy ngã là gần như là con số chính xác.
Bóng đen lắc lư, trong ánh mắt tinh anh khẽ hiện lên những đốm sáng nhỏ bên dưới.
Gió lại thổi đến, dây cáp khẽ lắc lư một trận.
Nhằm đúng giày kia, cô ta bám lấy mặt kính, chỉ trong chưa đầy một phút thay ca, kẻ đó liền lẻn được vào trong.
Cánh cửa sổ đóng cạch lại một cái, đem hơi lạnh ngăn cách toàn bộ ở bên ngoài.
Không khí yên tĩnh vô cùng, có người đã lọt được vào trong, nhưng hệ thống bảo an lẫn bảo vệ lại không hề phát hiện ra bất kỳ thông tin nào khả nghi.
Thân hình nhỏ bé kia tiếp tục di chuyển, đi đến thang máy, người đó nhìn lên chiếc camera một lát, sau đó liên nhếch môi cười đều, không lâu sau đó, thang máy bắt đầu chạy, tiếp tục lên tầng.
Khi thang máy dừng lại, bên người bước ra đã hoàn toàn thay đổi.
Dáng dấp mảnh mai, trang phục quý phái, thân thể quyến rũ, khuôn mặt khiêu gợi, đôi môi đỏ mọng, cặp kính bí ẩn.
Cô vừa bước ra, lập tức liền bị rất nhiều ánh mắt của cả đám đàn ông lẫn phụ nữ chú ý.
Khúc Vận nhếch môi kiêu mị, một tên đàn ông đi đến bên cạnh, lễ phép cúi người đưa tay:
"Xin hỏi, có thể cùng cô nhảy một điệu được không?"
Khúc Vận mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức có thể câu hồn đoạt phách.
Người đàn ông kia sững sờ.
“Được thôi .”
Được giai nhân đồng ý, hai người liền nhanh chóng trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Một điệu nhạc khác vừa vang lên, người đàn ông kia ôm nhẹ eo cô, một tay nắm lấy bàn tay thon thả của cô, bước chân bắt đầu bước theo từng nhịp.
Hội trường gần như nín thở, ánh đèn đều tắt, chùm đèn duy nhất còn chiếu sáng hắt lên cặp đôi duy nhất đang di chuyển giữa hội trường.
Nhưng bởi vì bóng tối che lập, nên những người có mặt lại không hề phát hiện ra, ở một góc của hội trường có một cặp mắt như tảng băng rét lạnh đang nhìn tới.
Bỗng nhiên .”
"Có chuyện rồi, thị trưởng bị bắn rồi .”
” Hội trường bỗng chốc loạn lên, người nghe chạy toán loạn, hoảng hốt sợ hãi.
“Mau phong tỏa hiện trường, không được cho bất kỳ ai chạy mất.
" Đèn điện nhanh chóng được bật lên, hội trường lớn bỗng chốc đổ xô những tiếng gào thét chửi rủa.
“Thị trưởng bị tập kích, thủ phạm nhất định đang tìm được chạy trốn.
" Ánh đèn cuối cùng cũng được chiếu lên, người đàn ông kia nhìn xung quanh, cô gái vừa rồi còn nắm tay mình giờ đã biến mất, trên tay hắn vẫn còn độ ấm áp ấy, mùi hương thanh thuần yếu mị của cô vẫn còn đọng lại trong không khí chưa tan được hết.
Ở một góc khác, có người đã hoàn thành được nhiệm vụ, đang trên đường tẩu thoát.
Khúc Vận đứng trong thang máy, ra hiệu tay lên camera, sau đó cô liền được nhanh chóng đưa xuống tầng hầm.
Nhưng vừa bước ra, khuôn mặt cô liền tái mét.
Có người đã phát hiện ra cô kế hoạch của cô hay sao? Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m ? Bên ngoài có một đám người đang chặn đứng lối thoát của cô, dường như bọn họ đã ở đây đợi cô lâu lắm rồi, nhìn vũ trang trên người, rõ ràng người sai khiến phía sau phải biết rõ nước đi này của cô từ trước rồi.
Rốt cuộc là kẻ nào lại có bản lĩnh đến như vậy? Khúc Vận toát mồ hôi, trong đầu vừa cảnh giác vừa suy xét mạnh mối trước đó.
Đại não di chuyển với tần suất cực kỳ cao, cuối cùng cô cũng lọc ra được một người, khuôn mặt hắn vừa xuất hiện trong đầu cô, Khúc Vận liền không nhịn được một tràng khí lạnh khó chịu.
Bốp Bốp!!! “Thật đáng khen, không hổ danh là sát thủ số một của tổ chức Hồng Loan, ra tay thật nhanh, đến tôi cũng suýt không nhận được ra rồi .”
Khúc Vận cắn răng, khẽ chửi thầm một tiếng.
“Viêm Thần, tên âm hồn bất tán này, lại có thể đuổi được đến đây ...
Viêm Thần cười lạnh:
“Cô nhầm rồi, là cô tự chui vào lưới của tôi mà thôi, quên mất chưa nói, châu u này, là địa bàn của tôi đấy .”
“Mẹ kiếp .”
"Khúc Vận phun một ngụm nước bọt, rút ra hai thanh đoản đạo bên hông.
“Đừng tưởng anh có vài tên thuộc hạ là hay lắm, lần trước không biết tìm được người ở đâu, còn nghĩ với mấy trò vặt của anh có thể bắt được tôi ư, đúng là vọng tưởng .”
“Vậy sao ."
"Nếu như tôi hôm nay tóm cô rồi giao cho đám viên chức cấp cao trong phòng tiệc trên kia thì sao nhỉ? Bọn chúng sẽ lóc thịt cô hay là đem cô chặt thành 8 khúc ném cho chó ăn hả?"
Khúc Vận nhíu mày, cổ họng trào lên một trận buồn nôn khó tả:
“Bớt nói lời dọa nạt, anh nghĩ Khúc Vận này có thể sống đến ngày hôm nay, mà vẫn sợ hãi mấy lời không đầu của anh sao?"
Viêm Thần mỉm cười yêu nghiệt, ánh bước chân của hắn điềm đạm bước đến, ánh mắt có tia nhu tình như sủng nịnh khiến Khúc Vận không khỏi nổi da gà.
“Tên khốn, anh định làm gì hả? Muốn chém muốn giết, tất cả cùng nhào lên đi.
" Cô nghiến răng đánh giá một lượt:
“Bà đây dù chết, cũng phải chết một cách anh dũng .”
Ánh mắt Viêm Thần đanh lại, nhưng vẫn không hề để tâm:
“Tôi chưa cho phép, em không thể chết được, còn bây giờ .”
“Đến lúc về lồng của mình rồi, con chim bé nhỏ của tôi .”
Khúc Vận nghiến răng, hừ lạnh khinh địch:
“Để xem anh có bản lĩnh này không đã .”
Viêm Thần nhếch môi, ngay giây sau, đám thuộc hạ đều đồng loạt xông lên.
Dưới tầng hầm là một màn hỗn chiến kinh hoàng, bên ngoài đều không có một ai biết được, thậm chí là bảo an khu vực lẫn người bên trên tòa thị chính cũng không hề biết được việc tên sát thủ mà bọn họ đang truy nã lại đang bị khốn đốn trong vòng vây của Viêm thần dưới tầng hầm khách sạn.
Khúc Vận đánh đến lúc sức cùng lực kiệt, cô thở hồng hộc, một tên lực sĩ đó con nữa lại ngã xuống, cô nhân lúc đó, nấp vào một góc tường.
Viêm Thần mỉm cười, mở lời khen ngợi:
“Thể lực lại tăng rồi, quả nhiên để cô luyện tập một thời gian bên ngoài rất có hiệu quả đấy .”
Khúc Vận bở ngoài tại mấy lời như khen thưởng của Viêm Thần, cô giơ cánh tay, bật nút liên lạc trên vòng tay:
“Mau đến cứu trợ .”
Bên kia rè rè, sau đó có tiếng đáp lại:
“Khúc Vận, tôi và những người khác đã trốn thoát rồi, cô cố gắng thoát đi, chúng tôi tin tưởng cô rè rè… .”
Khúc Vận mở miệng chửi thề.
“Lũ khốn kiếp .”
đi chết hết cho tôi đi!"