Lâm Quân Dao hôn mê bố ngày, tới chiều ngày thứ 3 thì rốt cuộc cũng tỉnh lại, tuy rằng họng cô đã được trị khỏi, nhưng cô vẫn không nói một lời nào.
Trương Đình thấy có như vậy thì cực kỳ lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền đưa cô ra ngoài vườn sưởi nắng.
“Dao, hoa quả mới hải đấy, nào, ăn một miếng thử xem!"
Lâm Quân Dao vẫn im lặng, đôi mắt cô bị đeo khăn trắng, vẫn chưa thể nhìn thấy được ánh sáng.
“Lão đại, Thanh Lam đến rồi .”
“Bảo cô ấy ra đây đi .”
Thanh Lam là một thủ hạ đắc lực dưới trướng của Trương Đình, vì ngày trước cô từng theo ngành y, nên sau khi ra nhập, cô liền trở thành vị bác sĩ nữ duy nhất ở chỗ này.
Vết thương trên người Lâm Quân Dao được thay thuốc thường xuyên nên không đáng ngại, chẳng qua hai bàn chân kia có chút phiền phức, vết thương quá nặng, e là sau này có phẫu thuật chỉnh hình cũng khó trở về như bốn đầu được nữa.
“Vết thương khôi phục rất tốt, cơ thể thiếu nước nên ăn nhiều hoa quả, thuốc bôi hàng ngày phải thay đúng giờ, còn về sau này, những vết sẹo này đi phẫu thuật là bỏ được .”
Trương Đình gật đầu, Thanh Lam nhìn Lâm Quân Dao, thấy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt không phản ứng.
Trương Đình lo lắng lại hỏi:
“Vậy mắt cô ấy khi nào có thể nhìn lại .”
“Đám người kia dùng bột phần đặc hiệu có tính chất đông đặc chặn hết thủy tinh thể, tôi đã chế thuốc để làm tan lớp bột phần kia, nhanh nhất là nửa tháng sau có thể nhìn lại như bình thường rồi .”
Trương Đình gật đầu.
Thanh Lam khám xong thì rời đi, ra đến cửa thì gặp Đại Hổ xách đồ đi vào.
Cô nghi hoặc hỏi:
“Mấy thứ này là gì thế?"
Đại Hồ:
"Là đồ sinh hoạt của Quân Dao, trước khi tìm được bố mẹ cô ấy thì lão đại muốn để cô ấy ở cùng mình .”
Thanh Lam bĩu môi:
“Tỉ mỉ vậy sao?"
Đại Hổ gãi đầu, sau đó thì xách đồ vào trong.
Thanh Lam quay đầu nhìn, ngoài vườn, người đàn ông kia ngồi ở một bên, tay chân bận bịu không ngừng chăm sóc người phụ nữ kia, cô chưa từng thấy hắn dịu dàng với mình như thế bốo giờ, nhưng lại vì cô ta mà hạ mình như vậy.
Lồng ngực đột nhiên có chút khó chịu, cổ họng lại bật ra một tiếng thở dài.
Trong đầu cô ta thoáng chốc lướt qua hình ảnh một người con gái khác, nhìn lại bản thân, không ngờ, thời gian là cũng đã trôi qua lâu như thế rồi .”
Thời gian sau đó, Trương Đình đầu ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc Lâm Quân Dao, nhưng mà cô trước sau lại không hề có lấy một chút phản ứng.
Một buổi đêm mưa lớn, Lâm Quân Dao lại ngủ mơ đến những ngày bị đám người kia bắt giam.cом Những chiếc kim nhọn không ngừng đâm vào da thịt cô, từng chút từng chút một đem sự lạnh lẽo khoét sâu vào từng mảng thịt, bên tai lại phảng phất tiếng cười ma rợ của người đàn ông kia, còn cả mùi hương nồng đậm hoang dã, vô thức khiến con người ta hoảng hốt không thôi.
Cô rơi vào mê man, cả người đổ đầy mồ hôi.
“Không .”
Cánh cửa phòng bị mưa lớn thổi tung, gió bên ngoài khẽ táp vào trong phòng, đem theo sự lạnh lẽo của nước mua.
Lâm Quân Dao bừng dậy, thở dốc không ngừng.
“Dao, em sao rồi?"
Trương Đình nghe thấy tiếng thét, vội vàng bật dậy chạy sang phòng cô.
Đèn vừa bật lên, trong phòng có chút rối loạn, cửa sổ bị bật tung, Lâm Quân Dao ngồi trên giường lớn, cả người thẫn thờ.
Trương Đình đau xót chạy lại, ôm chầm lấy Lâm Quân Dao vào lòng.
Bàn tay hắn khẽ vuốt lưng cô, dịu dàng an ủi:
“Không sao, không sao rồi .”
” Lâm Quân Dao như người chết đuối vớ được cọng rơm, cô bám chặt lấy người hắn, siết chặt đến nỗi những chiếc móng tay đâm sâu vào da thịt của Trương Đình.
Hắn bế cô dậy, đưa về phòng mình.
Căn phòng bên này ấm áp hơn hẳn, hắn định đi lấy cho cô một cốc nước nóng, nhưng bàn tay Lâm Quân Dao khăng khăng không chịu buông ra.
Hắn bất đắc dĩ liền ngồi lại, khẽ xoa xoa an ủi.
"Không sao, mọi chuyện qua rồi .” Lâm Quân Dao thẫn thờ một lúc, sau đó lại gục xuống vai anh khóc thầm, tiếng cô cố gắng đè nén, nhưng những âm thanh như muối kêu đó lại như gai nhọn đâm vào trái tim hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.
"Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây… .” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Lâm Quân Dạo khóc chán, nước mặt sớm đã cạn, nhưng cô vẫn gục trên vai anh.
Trương Đình điều chỉnh tư thế để có tựa vào mình thoái mái nhất, trời sáng dần, hai người đêm nay đều mất ngủ.
“lão đại .”
Trương Đình nhíu mày, Tiểu Hổ biết đều liên ngậm miệng.
Hai người đi về thư phòng tầng hai.
"Lão đại, em đã sai người đi điều tra rồi, đúng như những gì thông tin của Hồng lão đại cung cấp, đám người này là thuộc tổ chức Hắc Long ... Trương Đình:
“Hắc Long? Không thể nào?"
Hắc Long là tổ chức hắc ám lớn nhất trong thế giới ngầm, đám người đó hành tung cẩn mật, thậm chí còn cho một l số bộ phận thành viên trà trộn vào cuộc sống bình thường để thu thập thông tin, hành tung và thủ pháp ra tay cực kỳ quỷ dị và biến thái, nhưng 20 năm trước, sau khi hợp tác thất bại với người của ma cao, Hồng Thiên đã nhân cơ hội đem quân đi diệt gọn một mẻ rồi.
Dù cho có cả lọt lưới, cũng không thể nào lấy lại thế lực như năm xưa được nhanh như thế “Tin tức tuyệt đối chính xác, hơn nữa từ động tĩnh lần này cho thấy, bọn chúng hình như đang tìm kiếm thứ gì đó?"
Trương Đình trầm tư suy nghĩ:
“Vậy thì có liên quan gì đến bố người nhà họ Lâm chứ?"cом Tiểu Hổ châm cho Trương Đình một điều thuốc, trong lòng cũng nghi hoặc không thôi.
Đây cũng là điểm duy nhất khiến bọn họ khúc mắc, mà dù có làm cách nào, cũng không thể nào tra được gì.
Tài liệu mấy chục năm qua của nội ngoại nhà Lâm Quân Dao đều bị lục ra, nhưng hầu như là không có manh mối.
Mà ngày hôm đó, đám người của bọn họ đuổi sát như thế, vốn dĩ nếu bọn người đó chịu thả bố người ra thì khả năng đào tẩu nhất định còn cao hơn, nhưng trước sau bọn chúng thà để thuộc hạ chết thảm chứ không hề bỏ người lai.
Nhất định bố mẹ Lâm Quân Dao là một manh mối nào đó! "Lão đại, còn một chuyện nữa, là tên họ Phí .”
Trương Đình bỗng nhiên giơ tay chặn lại lời Tiểu Hổ, Giây sau, hắn liền đưa ánh mắt ra cửa lớn, khẽ quát lên:
“Ra đây ...!sao em lại tới đây?"
Lâm Quân Dao bước ra, trên người cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu hồng nhạt, mơ hồ vẫn có thể thấy vết băng trắng quần bên trong người.
Cô so với một tháng trước gầy đi không ít, khuôn mặt hốc hác tiều tụy đến kinh người.
“Cậu ra ngoài trước đi .”
Tiểu Hổ ngậm miệng, lách qua người Lâm Quân Dao rời đi trước.
Trương Đình dụi tắt điếu thuốc, đi đến nắm tay Lâm Quân Dao, bàn tay cô rất lạnh, nhất định là đứng ở ngoài một lúc lâu rồi, hắn thở dài, cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô.
“Vào đây .”
Lâm Quân Dao mím môi, cô khẽ mở miệng, sau nhiều ngày không được nói chuyện, cổ họng đã có thể phát ra âm thanh, nhưng âm thanh kia lại khàn đục, ngắt ngữ không rõ.
“Bố mẹ .”
tôi .”
thế nào rồi?"
Trương Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô khẽ chấn an:
“Đã có tin tức rồi, rất nhanh tôi sẽ cho người đến đón bọn họ thôi!"
Lâm Quân Dao cười gượng, Trương Đình nhíu mày:
“Em còn yếu, tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi .”
Nhưng cô lắc đầu, lại khó khăn hỏi:
"Hắc Long .”
làm sao mới .”
tìm được chúng?"
Trương Đình ngẩn người nhìn cô, nhưng con người của cô rất ảm đạm, giống như là mây mù không ngừng vây quanh, Trương Đình bối rối:
“Tôi nhất định sẽ tìm được chúng, nhất định sẽ đưa bố mẹ em an toàn quay về, có được không?"
“Bây giờ em cần nghỉ ngơi, sau khi dưỡng thương, còn phải quay về trường học nữa ...… Lâm Quân Dao kéo tay hắn ra, không do dự nói:
“Tôi muốn tự mình đi .”
Trương Đình lập tức phản bác:
"Không được"