Lâm Quân Dao vệ sinh xong thì đi xuống lầu, Trương Đình đã ngồi ở bàn ăn, tay hắn cầm một tờ báo nước ngoài, đang nghiền ngẫm đọc.
Bước chân cô đi lại, ánh mắt hắn mới rời tới.
"Dậy rồi à?"
Lâm Quân Dao gật đầu.
“Ăn sáng đi, ăn xong tôi sẽ cho người sắp xếp đưa nhóc về nước.
Lâm Quân Dạo ngạc nhiên.
“Nhóc không phải còn đang đi học sao? Chạy đến đây làm gì?"
Lâm Quân Dao:
“Nhưng mà bố mẹ cháu .”
“Chuyện đó cứ để tôi lo, nhóc yên tâm về trước đi! Ở lại cũng không giúp được gì!"
Lâm Quân Dạo cắn môi, nặng nề ngồi xuống bàn.
So với Trương Đình, cô quả thật không làm được gì cả, ở lại cũng thành trước ngại cho hắn mà thôi.
“Cháu muốn ở lại. .”
Trương Đình nhíu mày, đặt tờ báo xuống:
“Đừng bướng binh, Pháp không giống với trong nước, có nhiều chuyện nhóc không quản được đầu .”
“Nhưng đó là bố mẹ cháu .”
"Nghe lời đi, Dao.
Lâm Quân Dao cắn chặt môi, không nói gì nữa.
Trương Đình nhìn cô cúi đầu, hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt không cam lòng của cô, còn có vài thói quen xấu khi hờn dỗi nữa, nhưng khuôn mặt hắn trước sau vẫn lạnh lùng.
Chuyện của bố mẹ cô quá kỳ lạ, cô ở lại, không chừng cũng sẽ gặp phải nguy hiểm mà thôi.
Trong nước hắn có nhiều người tin cậy, ít nhất vẫn có thể đảm bảo an toàn cho cô.
Nghĩ vậy, hắn liền đanh mặt, trực tiếp mặc kệ cô phát tiết sự không vui.
Chiều hôm đó, quả nhiên Trương Đình hạ lệnh cho Đại Hổ và Tiểu Hổ đưa cô ra sân bấy, đích thân đưa về nước.
Lâm Quân Dao phản kháng thế nào, hắn vẫn mặt lạnh làm ngơ không để ý.
Máy bấy đáp xuống sân bấy là sáng hôm sau, Lâm Quân Dao cắn môi tức giận, Đại Hổ và Tiểu Hổ đi cùng cô phía sau cũng chỉ cười trừ đáp lại.
"Cô đợi một lát, bọn tôi đi gọi xe!"
“Tôi đi vệ sinh một lát!"
Lâm Quân Dao một mình ngồi trong quán chờ trong sân bấy, cô chán nản mờ máy xem, mới phát hiện ra điện thoại mình hết pin từ bốo giờ.
Cô vội vàng lấy sạc cắm, máy vừa có tín hiệu, cô liền gọi cho Lương Lan, trước đó Lương Lan có gọi cho cô, nhưng vì đã lên máy bấy nên không tiện nghe, xuống sân bấy thì lập tức đến chỗ của Trương Đình, vì vậy liền bỏ qua Lương Lan.
Tâm trạng không tốt, cô muốn tìm một người nói chuyện.
“Cậu chưa chết hả?"
Giọng Lương Lan như đang ngái ngủ, lại có thêm phần tức giận ngầm.
Lâm Quân Dao:
"Cậu có rảnh không?"
“Không, bà đây dạo này bận lắm, không rảnh như cậu, còn có sức chạy theo tình nhân của mình .”
“Sáng nay Trần Duy không gọi được cho cậu, liền gọi cho tôi, nói là cậu mấy ngày nay đều không lên lớp, thành tích cùng độ hài lòng đều bị sụt giảm nghiêm trọng .”
“ .”
thầy trưởng khoa dạy lớp cậu còn lớn giọng tuyên bố, nếu hôm nay không gặp được mặt cậu, thì sẽ cho cậu trượt môn luôn!"
Lâm Quân Dao nuốt nước bọt, trong đầu hiện lên dáng vẻ ôn thần của thầy trưởng khoa.
“Được rồi, được rồi, chiều mình đến báo cáo không phải xong rồi sao?"
“Đang ở đâu thế?"
“Nhà."
“Đợi đấy, lát mình đến .”
Lương Lan hừ lạnh một cái, rồi liền dập máy luôn.
Người đàn ông trên giường khẽ mở mắt, bàn tay hắn bất giác liền đưa xuống lần mò bên hông.
Lương Lan tới gần, cười khẩy một tiếng, sau đó lại kéo hộc tủ trên đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một khẩu súng đen bóng.
Hắn nhìn cô, không hề hoang mang, lạnh lùng cất tiếng:
“Cô muốn làm gì?"
Lương Lan vuốt ve khẩu súng kia, đôi mắt khẽ toát lên sự yêu mị tà ác, sống lưng người kia không khỏi bất an, quả không ngoài dự liệu, cô liền “ngây ngô” chĩa sùng vào bụng hắn, đúng chỗ vết thương đang băng bỏ.
“Phụ nữ không nên chơi mấy đồ này! Lương Lan:
“Vậy thì đàn ông mấy người được sao?"
Người kia nhìn cô, sau đó vòng tay ra sau đầu gác lên, giọng nói nhẹ tênh:
“Được, dù sao cô cũng cứu tôi một mạng, tôi trả nó cho cô vậy!"
Lương Lan nhìn hắn, sau đó liền lùi lại:
“Tôi không thèm cái mạng rách của anh, giết xong còn phải vào tù bóc lịch!"
Người nọ khẽ cười, nhưng không nói gì.
“Tôi và cô từng gặp nhau chưa?"
Lương Lan nhìn kỹ hắn một lượt rồi đáp:
“Chưa từng!"
Người đàn ông kia nheo mắt, trong đầu có chút suy tư.
Hắn có cảm giác khuôn mặt cô rất quen, hơn nữa còn cứu hắn, vốn tưởng là trước đó có quen biết.
Không phải là tốt nhất.
“Cô vừa rồi gọi ai đến thế?"
Lương Lan liếc hắn, nhàn nhạt đáp:
“Một người bạn!"
“Không sợ tôi làm gì cô ta sao?"
“Anh đến tôi còn không làm gì được, thì có thể làm gì được cậu ấy!"
“Cô ta có võ?"
"Không!"
“Vậy thì cô ta chết chắc!"
Lương Lan xì một tiếng rõ to:
"Vậy trước đó tôi sẽ giết anh trước!"
Người nọ lại khẽ cười, như nhớ đến ai đó, hắn khẽ cảm thán:
“Quan hệ giữa hai người hình như rất tốt!"
Lương Lan nhìn hắn, cũng không hề giấu diếm:
"Đúng thế, bạn thân nối khố!"
Lâm Quân Dao đi mất gần một tiếng đồng hồ thì đến nhà trọ của Lương Lan.
Khi vào bên trong, chưa nói được mấy câu thì cô đã hóa đá.
“Lương Lan, cậu dám dẫn đàn ông về nhà?"
“Không phải dẫn, là mình kéo xác hẳn về đây!"
Lâm Quân Dao suýt phụt nước:
“Hai cái này có khác nhau sao?"
Nói xong, cô lại quay sang nhìn người đàn ông kia, trong giây lát, khuôn mặt cô liền hiện vẻ ngạc nhiên.
Cập ŋhật Chương mới nhất tại w'eb лhayho.cом
Người đàn ông kia cũng nhìn cô, không hiểu sao, đôi mắt của hắn ta khẽ lạnh đi.
“Anh là người đi cùng Phí Dạ Đông đêm hôm đó?"
Lương Lan nghe thấy thế, cũng vội nhảy vào:
“Phí Dạ Đông? Là ai thế? Cậu quen bạn trai rồi à?"
Lâm Quân Dao tỏ vẻ ngượng ngập đáp:
“không, là một người bạn thôi!"
Lương Lan dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn cô.
“Cô là Lâm Quân Dao?"
Lâm Quân Dao khẽ gật đầu, ngày trước là hắn và Phí Dạ Đông giải vây cho cô và Lương Lan, cô lúc đó còn chìm trong bi thương của mình nên chưa có cơ hội cảm ơn hai người bọn họ.
Lương Lan nghe thấy vậy, lại ngạc nhiên hỏi:
“Anh quen cậu ấy?"
"Từng gặp!" Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Lâm Quân Dao ho một tiếng, khẽ nói:
“Đêm mà cậu say khướt đó, là anh ta đưa cậu về!"
Lương Lan nhìn Lâm Quân Dao thật lâu, cảm thấy những chuyện này thật sự nực cười.
“Cậu nói là anh ta và Phí Dạ Đông đó giúp chúng ta, còn đưa tôi về?"
Lâm Quân Dao nhìn người đàn ông kia, trong lòng rất muốn nói, đêm đó là cậu hùng hổ trèo lên xe của người ta, người ta không còn cách nào khác nên mới phải đưa cậu về thôi.
“Đúng vậy!"
Lương Lan đập bàn:
"Mẹ nó, có chuyện trùng hợp thể sao?"
Lâm Quân Dao không nói gì, ánh mắt cô dừng lại trên lớp băng gạc trắng tinh hơi thấm máu trên bụng hắn ta.
Phí Dạ Đông và hắn ta là một phe, bống hội của Phí Đường đã bị diệt, Phí Dạ Đông hiện tại không rõ tình hình, hắn ta lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là chuyện gì? Thẩm Trác nhìn cô, liền tự động nói trước:
"Bống hội giải tán, một số kẻ thù trước đây đến tính sổ, có người mượn cơ hội đánh lén, không may thất thủ!"
Lâm Quân Dao coi như đã hiểu, theo lời của Phí Dạ Đông ngày trước, thì hắn chỉ đích danh Trương Đình làm chuyện này, hôm nay lại đến lượt Thẩm Trác bị, không hiểu sao, dù Thẩm Trác không hề nhắc đến, nhưng cô lại đột nhiên nhớ đến Trương Đình ngay đầu tiên.
Có thể là không tin, nên lập tức phủ nhận, cũng có thể là trong lòng có đáp án, thế nên bản thân mới ngay lập tức phủ nhận.
Vì Thẩm Trác có mặt nên Lâm Quân Dao không tiện ngồi ở ngoài nói chuyện, sau khi Lương Lan thay băng cho hắn xong, cô liền kéo Lương Lan vào phòng ngủ riêng nói chuyện.
Thẩm Trác ngồi trong phòng, sau khi hai người rời đi, khuôn mặt hắn lại khôi phục vẻ lạnh tanh như trước, trong mắt lặng yên như hồ bỗng như nổi lên một tia lạnh lùng bất ngờ, nhưng chỉ rất nhanh sau thì liền biến mất.