Quân Mã và Viêm Thần đều sừng sốt.
Viêm Thần:" Trương Đình, bọn chúng phài chết, để chúng sống thì chỉ trờ thành mối họa cho chúng ta sau này thôi..."
Trương Đình nhìn hai người kia, không nhanh không chậm lên tiếng:" Tôi còn việc cần đến bọn họ!"
Quân Mã còn muốn nói, xong lại thôi.
Hồng Thiên nhìn Trương Đình, hàn ý lạnh lạnh lẽo vẫn chưa tan, chì bò lại một câu cành cáo:" Cậu tự lo lấy thân mình đi!"
Sau khi đám người kia rời khòi, khung
cành bờ sông là một mành điêu tàn, máu tươi nhuộm đường, Phí Đường trúng đạn, không còn cách nào khác, Phí Dạ Đông chỉ nhìn Lâm Quân Dao một cái, rồi đưa người nhanh chóng rời đi.
Lâm Quân Dao vẫn chưa hết bàng hoàng, dù xung quanh là vòng tay ấm áp của Trương Đình, nhưng độ lạnh lẽo trên người cô, vẫn chằng thể tan đi.
Trương Đình nhìn khuôn mặt đã tái mét, không còn giọt máu nào của Lâm Quân Dao, cổ họng khẽ bật ra một tiếng thờ dài, hắn bế cô lên, đem về xe cùa mình.
Bên trong xe bật lò sưởi, nhưng hai bàn tay của Lâm Quân Dao vẫn cứng đờ, cả người cô đờ đẫn, rõ ràng là bị một màn vừa rồi dọa cho kinh hoàng.
" về nhà tôi trước đã!"
Trương Đình nói với người lái xe, lát sau, xe cùa bọn họ liền chuyền bánh rời đi, bờ sông bên ngoài nhanh chóng lướt qua ánh mắt cùa Lâm Quân Dao, rồi từ từ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Không hiểu sao, trong lòng cô có chút khó chịu, cũng có chút bất lực vô hình, sinh tử cùa một người, lẽ nào lại đơn giàn và mong manh đến như thế thôi sao, đám người kia, rốt cuộc là vì sao lại ra tay độc ác đến như thế?
Trương Đình đưa cô lên nhà mình, nơi này bên trong vẫn sáng đèn, là một biệt thự nhò ờ khu vực trong trung tâm thành phố, ngày trước anh đều làm việc ờ đây, nơi này coi như cũng là nơi hay thường xuyên dừng chân nhất.
" Ông chủ, ngài về rồi sao?"
Trương Đình ôm Lâm Quân Dao vào trong, lại nói:" Giúp tôi thay một bộ đồ khác cho cô ấy!"
Người làm đón lấy tay cùa Lâm Quân Dao, trong phút chốc có hối sững sờ:
" Sao tay cô lại lạnh như thế, có phải ốm rồi không?"
" Cô ấy không sao đâu, bà mau lên đi, tôi phài đi ngay..."
" À được...ngài đợi một lát.."
Trương Đình ngồi trong phòng khách chờ đợi, còn Lâm Quân Dao lại được người giúp việc đưa đi.
Khi bà ta chạm tay vào đồ cùa cô, Lâm Quân Dao đột nhiên hất mạnh tay bà ta ra.
" Tôi không làm hại cô, quần áo cô dính nhiều máu quá, cần phải thay ra..."
Lâm Quân Dao nhìn bà ta, khó khăn hòi:
El Bà không hòi đống máu này từ đâu ra sao?"
Bà giúp việc thờ dài:" Cô ờ cạnh ông chù, lẽ nào tôi còn phài hòi sao?"
Lâm Quân Dao nhìn bà ta, trong lòng có
Chương 18: cô gái cả đời không thể quên
càm giác thật bất lực, đến một người giúp việc cũng thàn nhiên khi nhìn thấy những thứ này như thế, lẽ nào những chuyện này bình thường lắm sao?
" Tôi thay đồ ra trước đi, tôi đi bật nước nóng lên!"
Không còn ai trong phòng, Lâm Quân Dao ảo não cúi xuống nhìn người mình, vết máu mới tinh, nhuộm đầy quần áo, loang lổ kinh dị.
Trương Đình nghỉ ngơi ngoài phòng khách, lúc lâu sau mới có tiếng bước chân
từ trên lầu xuống.
Hắn mờ mắt, thấy Lâm Quân Dao cũng đang nhìn mình, không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm thấy không được thoải mái, còn có chút quẫn bách không biết làm thế nào.
" Xong rồi sao?"
Lâm Quân Dao gật đầu.
" về nhà thôi, ba mẹ nhóc còn đang chờ đấy!"
Lâm Quân Dao ngoan ngoãn lên xe, Trương Đình thấy cô ngoan ngoãn như
vậy, cổ họng muốn thốt ra lời gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nén lại.
Lâm Quân Dao thật sự rất yên lặng, trài qua một màn king hiềm như vậy, nhưng cô vẫn im lặng, thậm chí thái độ còn bắt đầu trờ nên lạnh nhạt, Trương Đình bóp thái dương, trong lòng có chút phiền muộn không rõ.
" Chuyện hôm nay, đám người mà nhóc thấy..."
" Cháu không muốn biết, chú cũng không cần nói gì cà.."
Trương Đình nhìn cô, những lời đến họng lại trôi xuống dưới, không khí trong xe thực sự khiến hắn ngột ngạt:" Vậy được, vậy nhóc chú ý một chút...."
" Đúng rồi, tên nhóc Phí Dạ Đông kia, nhóc kết thúc quan hệ với cậu ta đi, thân phận cùa cậu ta không hỢp cho hai người kết bạn..."
Lâm Quân Dao mím môi:" Đây không phài việc chú nên lo, cháu cùng ai kết bạn là quyền riêng tư của cháu..."
Dao, đừng tùy hứng...'
Lâm Quân Dao nhìn hắn, nhàn nhạt đáp lại:" Trương Đình, cháu phát hiện, vốn dĩ cháu không hiểu bất kỳ điều gì về chú, quan hệ giữa chúng ta, chẳng qua là do năm xưa ba cháu cứu chú một mạng, nhưng nó không có nghĩa là chú có quyền can dự vào cuộc sống cùa cháu....."
" Lâm Quân Dao...
Trương Đình gằn khẽ lên tức giận, hắn không ngờ, đến lúc này rồi, cô vẫn cứng đầu lớn miệng cãi lại hắn. Lẽ nào cô không biết, bàn thân cùng tên Phí Dạ Đông kia kết bạn có bao nhiêu nguy hiểm
sao?
Hôm nay hắn cũng cô một mình đi khắp nối, buổi tối lại đưa cô đến những nơi máu me như thế, nếu như hắn không đến sớm một chút, cô sớm đã chết dưới họng súng cùa Viêm Thần rồi, như vậy rồi, tại sao cô vẫn cứng đầu như thế chứ?
" Nhóc rốt cuộc là muốn thế nào hà?"
Lâm Quân Dao buồn rầu, khóe miệng nổi lên sự trào phúng không kém:" Trương Đình, cháu thật không hiểu, nếu trước đó chú đã từ chối cháu, vậy thì chú lấy danh
nghĩa gì can thiệp vào cuộc sống cùa cháu hà...? Trước đó cháu nói không rõ ràng sao..?"
" Đó không phài do ba mẹ nhóc sao...?"
Cô lắc đầu, nhìn hắn cười nhạt:" Những hành động cùa chú sớm đã ra khòi phạm vi ơn nghĩa rồi đó rồi, nói cách khác...không chừng chú cũng thích cháu rồi, nhưng là chú không dám thừa nhận mà thôi, có phài không...?"
Trương Đình ngần người, nhưng giây sau lại cảm thấy chán nàn, trong lòng lại có
chút bất lực, thì ra đây là lý do cùa cô sao?
“ Vậy những việc của nhóc làm những ngày qua, chẳng qua chỉ là muốn ép tôi thừa nhận một câu tôi cũng thích nhóc có phải không....?"
Lâm Quân Dao chi nhìn hắn bi thương mà không đáp.
Trương Đình lên tiếng:" Đi đến nghĩa trang Bình Thành!"
Tài xế ngạc nhiên, nhưng hắn không dám hòi nhiều, vừa nhận được lệnh xong, hắn
liền quay xe đi về một hướng khác.
Trương Đình không nói không rằng liền lôi Lâm Quân Dao xềnh xệch vào bên trong nghĩa trang lớn.
Bầu trời tối đen, bên trong nghĩa trang ánh lên những tia sáng heo hút chập chờn, không khí tòa ra một mùi lạnh lẽo, xuyên thấu qua lớp da thịt mòng manh.
Lâm Quân Dao bị Trương Đình kéo vào trong, hắn dường như đang rất tức giận, mặc kệ hai chân cô bị cò nhọn trên đường cọ đến mức xước máu, mặc kệ
người cô có ngã, hắn vẫn như trước, lạnh nhạt không một câu hòi thăm.
Hắn đưa cô đến trước một ngôi mộ, Lâm Quân Dao đứng đó, không hiểu nhìn hắn.
Ngôi mộ kia giờ đã lên cò dại, trên tấm bỉa lạnh có dán một một ảnh nhỏ, đó là một cô gái...
Một cô gái rất xinh đẹp, Lâm Quân Dao suy đoán, lúc chụp bức hình này, có lẽ là một ngày nắng đẹp, dưới ánh nắng xuân ấy, nụ cười cùa cô ta đẹp đến mức khiến người đối diện nhìn thấy cũng thấy vui vè.
Nhưng cô không hiểu, vì sao Trương Đình lại đưa cô đến đây? Người con gái này, có quan hệ gì với hắn?
Trương Đình cúi xuống, lau đi lớp sương mờ trên tấm ảnh, giọng hắn điềm đạm thốt lên:
" Nhóc biết cô ấy là ai không?"
" Cô ấy tên là Quân Lâm..."
" Là cô gái cả đời này tôi không thể quên được..."
Lâm Quân Dao sững sờ, cô trân trân nhìn hắn, cổ họng không hiểu sao lại tắc
nghẹn đến không thể nổi. Trái tim dường như có một con dao nhọn cứa vào...
Đau, thực sự rất đau....
Sống mũi cô cay cay, hốc mắt đò bừng, cô ngừa mặt nhìn trời, bầu trời tối nay rất sáng, còn có rất nhiều sao...
" Cô ấy mất bao lâu rồi...?" Cà Lâm Quân Dao và Trường Đình đều không biết, khi nói ra câu này, giọng cô dường như đã nghẹn đi.
" 10 năm rồi...." Hắn thờ dài nói.
Nước mắt Lâm Quân Dao lặng lẽ tuôn dài, thì ra, người ấy đã ờ trong tim Trương Đình lâu như thế rồi, thì ra...cô mới là con ngốc, trước nay, đều ngu muội đi truy tìm thứ không bao giờ thuộc về mình.
Thật đáng thương, giờ khắc này, nhìn thấy tấm ảnh kia, cô cảm thấy...bản thân mình mình thật đáng thương...
Thì ra, hắn không phải không có tình, mà tình cùa hắn....không đặt ờ chỗ cô!
" Cháu hiểu rồi...."
Trương Đình nhìn bóng lưng Lâm Quân Dao cô độc rời đi, trong lòng hắn đột
nhiên cũng có một chút đau nhói, nhưng hắn rất nhanh liền áp chế xuống, người hắn yêu đã chết rồi, đối với cô, trước sau trong lòng hắn chi có ân nghĩa!
Đúng, chính là ân nghĩa!