Lâm Quân Dao ngù thiếp đi, Phí Dạ Đông iiền đưa cô về nhà mình.
Nhà hắn ờ một chung cư lớn bên rìa thành phố, đi trong cầu thang, đám người trong chung cư còn không ngừng nhìn hắn bằng con mắt sâu xa.
Cô gái trong lòng dường như quá mệt mòi, thiếp đi đến mức không còn biết trời đất gì nữa. Hắn bật cười, nếu như bây giờ hắn có bán cô đi, có lẽ cô cũng chằng biết được.
” Cậu chù, cậu rốt cuộc cũng về rồi!”
Trước cùa nhà hắn, bất ngờ lại gặp được thuộc hạ cùa ba.
Nhìn thấy hắn ôm một cô gái về, khuôn mặt anh ta liền hiện lên một vẻ nghi hoặc.
” Cậu chù, đây là…?”
Phí Dạ Đông nhíu mày, chán ghét mờ miệng:” Anh đến đây làm gì?”
” Cậu chù, ông chù muốn gọi cậu về nhà một chuyến!”
Phí Dạ Đông cười khẩy, tự mờ cửa nhà mình: “Tôi đã về nhà rồi, không cần nhà
nào khác nữa!
” Cậu chù…” Khuôn mặt tên thuộc hạ kia tò vè bất đắc đĩ.
Nhưng cánh cửa trước mắt đã sớm đóng sầm lạif cắt đứt toàn bộ những lời cùa hắn tiếp theo.
Khi Lâm Quân Dao tình lại, xung quanh là một mành tối đen.
Cô theo thói quen tìm điện thoại, nhưng cánh tay lại vồ hụt trong không trung.
Đầu đau nhức, lý trí dần dần khôi phục, cô ngồi bật dậy, nhìn một lượt bài trí xung
quanh, trong lòng mới thầm kêu không ổn.
Rèm cửa kín mít bị cô kéo ra toàn bộ, ánh sáng bên ngoài đột ngột chiếu vào, khiến cô bất giác nhíu mày.
Đây không phài phòng trong ký túc cùa cô!
Là ai đã đưa cô đến đây?
Lâm Quân Dao nhìn xuống người mình, thấy quần áo vẫn còn chỉnh tề, nội tâm mới thờ phào một tiếng.
Nhìn đến vết thương trên cánh tay cô đã
được băng bó cẩn thận, máu cũng đã ngừng chảy, sống mũi cô liền có chút chua xót không nói lên lời.
Cô mờ cừa ra ngoài, nơi này rõ ràng là một nối hoàn toàn xa lạ.
” Phí Dạ Đông!”
Trên sô pha, người đàn ông kia vẫn đang nằm ngù.
Nhà cừa có chút bừa bộn, dưới chân cô còn không cẩn thận mà vấp phải vài vật dụng.
Phí Dạ Đông bị tiếng động làm tỉnh, hắn
nhìn cô đã tinh, liền ngồi dậy, lên tiếng:
” Dậy rồi sao?”
Lâm Quân Dao:” Sao anh lại đưa tôi về đây?”
” Ndi này là đâu?”
Phí Dạ Đông ngáp một tiếng, tự mình đứng dậy rót một cốc nước, sau đó mới đáp:” Đây là nhà tôi!”
Nhà anh ta, Lâm Quân Dao nghi hoặc, cà người liền trờ nên cành giác cực độ.
Anh ta không đưa cô về ký túc mà lại đưa về nhà mình làm cái gì chú?
Phí Dạ Đông nhìn biểu tình cùa cô, không nhịn được mà phá lên cười.
” Không cần dùng bộ mặt đó, nếu tôi định làm gì cô, thì sớm đã làm rồi, không cần đợi đến lúc cô chất vấn đâu!”
Lâm Quân Dao trề môi, hừ lạnh.
” Thật bừa bộn, bình thường anh sống thế này sao?”
Người kia ho khan mấy tiếng, sau đó lại tiện chân đá mấy lon bia sang một góc. Lâm Quân Dao bĩu môi, cũng không nói gì, cô tìm túi cùa mình, vệ sinh qua loa, rồi
mau chóng trờ lại phòng khách.
” Chiều nay tôi có tiết, anh đưa tôi quay lại trường đi!”
Phí Dạ Đông liếc cô đã ra, liền cầm chìa khóa, mờ cừa ra ngoài.
Hai bọn họ đến một quán ăn gần đó ăn sáng. Lâm Quân Dao từ tối qua không ăn gì, cái bụng nhò cùa cô sớm đã dính liền lại với lưng, vừa ngừi thấy mùi đồ ăn, thì bắt đầu kêu gào không ngừng.
Khóe môi Phí Dạ Đông hơi kéo lên, nhưng cũng không hề vạch trần cô.
Lâm Quân Dao đò mặt, nhưng cũng không hề nói gì, bọn họ ăn sáng xong, thì ngay lập tức liền về trường.
” Cảm ổn anh!”
” Chuyện gì?”
Lâm Quân Dao nắm lấy cánh tay bị thương, ánh mắt Phí Dạ Đông liếc qua, liền hiểu ngay ý cô. Nhưng miệng hắn vẫn lạnh nhạt:” Cô còn là trè con sao? Lần sau nhớ cẩn thận một chút, còn nữa, đừng để vết thương ngấm nước..”
Lâm Quân Dao gật đầu, cô toan đi vào
trường, thì lại bị người ta chặn lại.
Cái tên Tống Đình Thư phiền toái đó lại tìm đến, Lâm Quân Dao sớm đã đối với anh ta có sự khó chịu, lần này nhìn thấy, liền cảm thấy chán ghét vô cùng.
” Quân Dao, lâu rồi không gặp, em vẫn khòe chứ?”
Thấy cô, anh ta liền cười cười tới hỏi thăm. Lâm Quân Dao nhíu mày, trong lòng không ưa, nhưng trước chỗ đông người, cô vẫn mìm cười đáp lại anh ta.
Móng vuốt cùa Tống Đình Thư vừa giờ ra
thì đã gặp phài sự càn trờ từ Phí Dạ Đông.
” Sai lại là mày?” Tống Đình Thư nhăn mày, khó chịu lên tiếng.
Phí Dạ Đông:” Sao không thề là tao? Lời tao nói lần trước, mày nghe không hiểu sao?”
Tống Đình Thư rụt tay lại, oán khí liền phun ra:” Mày đứng đắc ý, có giòi thì đấu một trận, đừng ờ đó giờ trò sau lưng người khác!”
” Ó, hóa ra mày muốn thách thức à?”
Lâm Quân Dao thấy tình cảnh không ổn,
CÔ liền kéo Phí Dạ Đông ra một chỗ, lại quay lại nói với Tống Đình Thư:” Anh đến đây làm gì?”
Tống Đình Thư nén lại cảm xúc, dịu dàng hạ giọng nói:” Lần trước chúng ta đã hẹn rồi, anh đưa em đi thăm thú thành phố…”
” Hôm nay tôi có tiết, không muốn đi!”
Ánh mắt cùa Tổng Đình Thư liền sầm xuống.
Phí Dạ Đông lườm anh ta, đột nhiên nói móc:” Hừ, dù sao cũng bị từ chối, mặt cũng thật dày!”
” Mày nói gì hà?”
Lâm Quân Dao hơi bực mình, cô khẽ quát: ” Hai người thôi đi!”
Phí Dạ Đông đầy cô vào trường, sau đó mới lườm nguýt tên kia:” Đừng đến làm phiền cô ấy, nếu không thì mày cần thận đấy-!”
Tống Đình Thư hừ lạnh, cũng không hề để lời tên Phí Dạ Đông kia vào đầu.
Mẹ nó, dám uy hiếp anh, đúng là muốn chết! Để xem, ai mới là người cần phài cẩn thận đây!
Trương Đình hút thuốc trong xe, trong lòng hắn có chút phiền muộn.
” Lão đại, tối qua các anh em bên khu đông bị tổn thất khá nhiều, chúng ta có qua đó xem thừ không?”
Trương Đình rít một hơi:” Đã tìm ra được hết những con chuột kia chưa?”
Tiểu Hổ ngồi bên trên gật đầu, hắn đưa một danh sách lại cho Trương Đình, sau đó lại nói:” Lão đại, anh nói không sai, trong nội bộ của chúng ta qua nhiên có
chuột, không chi như vậy, mà sau khi được anh cành báo, em đã cho kiểm tra một lượt, cớm ờ trong đội ngũ cùa chúng ta rất nhiều!”
” Vậy sao?”
” Nhưng anh đề bọn chúng tùy ý hành sự trong chỗ chúng ta, thật sự không sao chứ?”
” Không cần, chì cần không lộ ra sơ hờ, đám cớm đó còn có thể giúp chúng ta một tay!”
Tiểu Hổ gật đầu:” Nhưng mà người cùa
bên Phí Đường thì sao ạ? ông ta từ sau khi bị cúng ta chơi một vố trong quán bar lần trước, thì liền bắt đầu trờ mặt, người của ông ta còn thỉnh thoảng gây gổ trên địa bàn cùa chúng ta…”
Trương Đình nhíu mày, suy ngẫm một lát, hắn lại lên tiếng:” Để ông ta đắc ý một thời gian, vụ sáp nhập lần trước đã hao tổn một lượng lớn đàn em cùa ông ta, ông ta đang tức giận, muốn đòi lạỉ chút sĩ diện thôi…”
Tiều Hổ gật đầu:” Vâng!”