Trên bữa tiệc vui ca múa hát,
mọi người nói cười, nhất là Tưởng
Quang Long, Trang Văn Nhiên, Lê Vĩ
làm bạn ở bên cạnh Thủ tướng càng
thêm cười nói.
Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở
ra, Đông Anh và cảnh sát trưởng,
không cố ky xông vào, lo lắng nói:
“Không xong! Thị Trưởng phu nhân
rơi xuống biển rồi!”
Tưởng Quang Long, Trang Văn
Nhiên, Lê Vĩ đứng bật dậy, kịch liệt
nhìn cô một cái, tất cả đều phát điên
xông ra ngoài .
Toàn bộ người ở hiện trường
sảnh tiệc đều khiếp sợ, Thủ tướng
cùng các quan chức đi ra ngoài!
Tưởng Quang Long điên cuồng
lao ra cửa sảnh đầu tiên, lập tức nhìn
thấy rất nhiều đặc cảnh và đội lục
soát chạy nhanh tới đầu kia, trực
tiếp ra lệnh thuyền trưởng dừng lại
du thuyền, để tránh tua-bin khổng lồ
cuốn Thị Trưởng phu nhân, anh nghe
xong, trái tim chợt run lên, giọng tức
giận quát to: “Thị Trưởng phu nhân
té xuống chỗ nào… nói…”
“Ngã xuống từ cửa sau của nhà
kho!” Có một đặc cảnh lập tức nói!
Trang Văn Nhiên điên cuồng
chạy gấp tới đầu kia, Tưởng Quang
Long lại trợn to hai mắt, nhìn về phía
kia, đúng lúc một người nhân viên
đang khóc lóc, “Tôi tưởng phu nhân
đi hóng mát, cô ấy đứng xa tôi một
đoạn.”
Trang Văn Nhiên đau lòng nhìn
mặt biển mênh mông, trong lòng của
anh đau nhói, hướng về phía trước
kêu to: “Hà Tuệ Trinh… Hà Tuệ
Trinh… cô ở đâu vậy? “
Lê Vĩ đau lòng nhìn về phía kia
kêu to: “Hà Tuệ Trinh… ”
Hai mắt Tưởng Quang Long đỏ
bừng, đôi tay nắm chặt lan can, nhìn
Ỉ biền rộng mênh mông từng đợt sóng
mãnh liệt, nghĩ tới bóng dáng dịu
dàng đang ở dưới đáy biền lạnh thấu
xương, có thề đang khổ sở giãy giụa,
anh cắn chặt răng, đau đến trái tìm
sắp vỡ ra!
Lê Vĩ đau lòng nghẹn ngào nói
với đặc cảnh: “Lập tức phái thợ lặn
toàn thành phố lặn xuống biển tìm
người! Cô ấy không thể xảy ra
chuyện gì! Vợ của tôi, cô ấy không
thể xảy ra chuyện gì!”
Cảnh sát trưởng lập tức tiến lên:
“Tôi đã khẩn cấp phái người xuống
biển vớt tìm người!”
Tưởng Quang Long chợt xoay
người, nhanh chóng phóng xuống
boong thuyền, Trang Văn Nhiên
bước nhanh theo sát xuống dưới,
nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cứng
rắn, vội vã của người đàn ông này,
anh hiều lúc này cũng không thể nói
được gì, không thể làm được gì, anh
thở dài, cũng vội vã phóng theo
xuống thuyền…
Lê Vĩ cũng im lặng rơi lệ, nhanh
chóng nhảy xuống thuyền!
Mặt biển mênh mông, cuồng
phong mãnh liệt!
Lại Ngọc Lan chật vật bơi trong
dòng nước lạnh lẽo đến tê người,
một tay kéo Hà Tuệ Trinh người mềm
nhũn ngụp lặn trong dòng nước, sắp
kiệt quệ đến nơi, nếu cô không phải
là người bơi giỏi, chắc chắn đã chìm
nghỉm từ lâu rồi.
Đột nhiên, có ánh sáng từ phía
trước truyền đến. Cô kích động bơi
nhanh hơn, quẫy đạp mạnh mẽ, “Ở
đây… ở đây…”
“Tìm được Thị Trưởng phu nhân
rồi!” Có một đặc cảnh, ở bờ đầu bên
kia, rọi đèn, lớn tiếng kêu!
Tưởng Quang Long và Trang
Văn Nhiên cùng Lê Vĩ nghe tiếng kêu
lớn, mặt lộ vẻ vui mừng, chạy như
bay về phía đầu kia bên bờ, thấy
đông đảo đặc cảnh vây quanh một
bóng dáng nhàn nhạt, mọi người vô
cùng kích động vạch ra đám người,
đi tới, đột nhiên thấy Hà Tuệ Trinh,
tối nay mặc váy dài, thoi thóp nằm ở
trên bờ, sắc mặt tái nhợt, tóc rối loạn,
nhân viên cứu hộ lập tức ấn đôi tay
vào bụng cô, không ngừng nhấn
xuống, vừa nhấn vừa làm hô hấp
nhân tạo!
Lê Vĩ đau lòng nghẹn ngào quỳ
trên mặt đất, nhìn hai mắt vợ nhắm
chặt, hai mắt anh ửng hồng, nắm lên
bàn tay nhỏ bé của Hà Tuệ Trinh thả
vào bên môi, thâm tình hôn nói: “Hà
Tuệ Trinh… Em đừng có chuyện, mở
mắt ra nhìn anh, bởi vì lúc em nhắm
mắt lại, sẽ giống như áng mây, một
chút sẽ bay đi mất… Hà Tuệ Trinh…
Mở mắt ra nhìn anh.”
Tưởng Quang Long nắm chặt
quả đấm, hai mắt kịch liệt đỏ bừng,
mới vừa muốn bước lên trước, cổ tay
bị người nắm mạnh, anh hơi nghiêng
mặt nhìn về phía Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên nhìn anh, dùng
ánh mắt ra hiệu cho anh.
Tưởng Quang Long đè nén tâm
trạng bi phẫn đứng ở một bên, nhìn
Hà Tuệ Trinh nằm trên đất đóng chặt
hai mắt.
“Oa… Dưới sự đè nén mạnh
của nhân viên cứu hộ, Hà Tuệ Trinh
đột nhiên phun ra một ngụm nước
biển, lại thêm vài ngụm nước biển,
rốt cuộc khôi phục ý thức, mí mắt di
động, cánh môi khẽ mở, thở mạnh.
“Hà Tuệ Trinh!“ Lê Vĩ đau lòng
nâng vợ, hai mắt nồi lên hơi nước,
hôn trên gương mặt lạnh lẽo của cô,
nghẹn ngào kích động nói: “Em làm
anh sợ muốn chết!”
Hà Tuệ Trinh sâu kín mở ra hai
mắt sưng vù, xuyên qua ánh đèn
sáng rực cũng nhìn thấy bóng dáng
Tưởng Quang Long đang đứng ở
trước mặt của mình, trong ánh sáng
chói lóa, đè nén tình cảm khổ sở kích
động nhìn mình, nước mắt của cô lăn
xuống, tay chậm rãi nhắc tối, nhẹ vịn
ở sau lưng chồng, mềm nhũn không
còn hơi sức, hơi thở như tơ, an ủi
chồng nói: “Em không sao…”
“Tại sao em ngốc như vậy?” Lê
Vĩ lại bưng mặt vợ, nhìn khuôn mặt
cô bị nước biển ngâm tái nhợt, đau
lòng kêu nhỏ.
Hà Tuệ Trinh chỉ hơi cười, cũng
không trả lời, chỉ cảm nhận có ánh
mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm,
nước mắt của cô lăn xuống, nhắm
mắt lại.
**********
**********
Trang Văn Nhiên lập tức tiến lên,
đau lòng nói: “Xe cứu thương đã tới
rồi, mau đưa cô ấy lên xe! Chuyện
khác nói sau!”
Lê Vĩ lập tức bế ngang vợ, gấp
rút chạy nhanh đến trước xe cứu
thương, đặt vợ lên trên giường di
động, sau đó y tá và bác sĩ cấp cứu
nhanh chóng dời giường lên trong xe
cứu thương. Lê Vĩ lập tức ngồi lên,
phịch một tiếng cửa đóng chặt!
Tưởng Quang Long đứng ở trên
bờ biển, đau lòng nhìn chiếc xe chạy
càng lúc càng xa…
Trong khi mọi người gần như đi
khỏi, rốt cuộc trên mặt Tưởng Quang
Long nở nụ cười buông lỏng, biết ơn,
may mắn cô còn sống.
Trang Văn Nhiên đứng ở trên
mặt thuyền, bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ
anh muốn bày tỏ cái gì? Vì sự trong
sạch của cô ấy, bản thân nên ẩn
nhẫn một chút đi.”
Trong chớp mắt Tưởng Quang
Long xoay người, nhìn về phía Trang
Văn Nhiên tức giận nói: “Tại sao tôi
phải ẩn nhẫn? Tất cả đều không phải
do tôi muốn !”
“Vậy anh muốn cái gì?” Trang
Văn Nhiên nhìn anh nói: “Làm loạn
đạp đồ tất cả, sau đó cùng cô ấy cao
bay xa chạy!? Tình yêu không phải là
chuyện của một mình anh. Muốn tôn
trọng lựa chọn của cô ấy, thì không
nên đến gần cô ấy!”
“Ban đầu nếu không phải bởi vì
cậu, tôi sẽ không ra nước ngoài!”
Tưởng Quang Long tức giận xoay
người nhìn Trang Văn Nhiên nói!
Trang Văn Nhiên yên lặng một
phút, chăm chú nhìn Tưởng Quang
Long: “Đó là trách nhiệm của tôi
sao? Là bản thân anh quá tham
lam!”
“Năm ấy cô muốn tổ chức hôn
lễ, cậu đừng nói với tôi, cậu không
biết? Mọi người cùng phối hợp gạt
tôi ! Để cho tôi mất đi cô ấy!” Tưởng
Quang Long nhìn Trang Văn Nhiên
đột nhiên tức giận rống to.
“Anh điên rồi!” Trang Văn Nhiên
nhìn về phía Tưởng Quang Long tức
giận kêu to: “Lúc đầu cô ấy không gả
cho anh, là lựa chọn của cô ấy! Tình
yêu giữa các người yếu ớt như vậy,
trách được người nào?”
“Tôi yêu cô ấy!! Tôi yêu cô ấy… ”
Tưởng Quang Long nhìn chừng
Trang Văn Nhiên, tức tối rống to!
“Cô ấy cũng yêu anh… nhưng
cô ấy rời khỏi anh… đã nhiều năm rồi,
anh đừng nói với tôi, anh chưa từng
trách móc cô ấy yếu ớt? Tất cả tình
yêu của cô ấy đều dành cho anh.
Nhưng tình yêu của anh không chiến
thắng được tình thân của mình. Vậy
thì trách ai? Nếu như năm đó anh
quan tâm cô ấy nhiều hơn nữa, sẽ
nhìn ra khoảng thời gian đó cô ấy
cũng không vui vẻ. Anh đang bận đối
phó tôi. Anh yêu cũng không phải
hết lòng! Tưởng Quang Long! “ Rốt
cuộc Trang Văn Nhiên tức giận nhìn
anh chòng chọc nói!
Tưởng Quang Long ầm ầm xoay
người, giống như mãnh thú tới trước
mặt Trang Văn Nhiên, túm cổ áo của
anh!
Đôi tay Trang Văn Nhiên kìm
chặt cổ tay của Tưởng Quang Long,
chợt giật một cái, tức giận nói: “Anh
nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của anh
đi, sẽ biết anh có bao nhiêu tham
lam. Nếu anh thật sự vì Hà Tuệ Trinh
bất chấp tất cả, buông tha tất cả,
năm đó sẽ không mất đi cô ấy.”
Hai mắt Tưởng Quang Long
nóng lên: “Tình yêu của chúng tôi
không tới phiên cậu nói chuyện!”
“Vậy anh cũng đừng đem oán
hận của anh trút lên người của người
khác. Đừng cảm thấy hiện tại chỉ có
một mình anh khổ sở. Tôi cũng rất
khổ sở… “ Một tay Trang Văn Nhiên
đẩy mạnh Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long lui về phía
sau hai bước, tức giận nhìn anh.
“Lan, cô có sao không?“ Nhã
Tuệ hét lên khi nhìn thấy Ngọc Lan
thân mình rũ rượi trèo lên lan can.
“Cô điên rồi sao? Sao cô lại rơi
xuống nước? Cô đến gần cô ta làm
gì?”
Trang Văn Nhiên thấy Ngọc Lan
một thân sũng nước thê thảm như
vậy liền hốt hoảng, “Có chuyện gì
vậy? Chẳng lẽ?“
“Lúc cô ấy rơi xuống biển, tôi
đứng cạnh cô ấy, nên…” Ngọc Lan
yếu ớt nói.
“Đúng, đúng, hai người họ nói gì
đó với nhau, lúc sau quay lại liền
thấy cả hai rơi xuống biển.” nữ nhân
viên kia nhanh mồm, “Chắc chắn cô
ta có liên quan…”
Tưởng Quang Long bước nhanh
đến trước mặt của Ngọc Lan lập tức
nắm chặt bả vai của cô, trợn trừng
mắt nhìn cô, tức giận nói: “Cô ta mới
vừa nói cái gì? Sự tình như thế nào?
Có phải cô đầy Hà Tuệ Trinh xuống
hay không? Có phải là cô hay
không?”
Lại Ngọc Lan vội vàng lắc đầu
thanh minh, “Không phải như vậy,
không phải như vậy! Là cô ấy không
cần thận rơi xuống biển…”
“Ai sẽ tin tưởng lời nói của cô!
Xảy ra trùng hợp như vậy? Cô gái
đáng sợ này!”, đám nhân viên bên
cạnh kêu lên.
“Tại sao anh không tin tôi?” Lại
Ngọc Lan nhìn về phía Tưởng Quang
Long gào lên.
“Tại sao tôi phải tin cô! Cô ấy
còn chưa rõ sống chết, nếu cô ấy có
mệnh hệ gì, tôi muốn cô đền mạng.”
Tưởng Quang Long tức giận chỉ vào
Lại Ngọc Lan nói.
“Quang Long!” Trang Văn Nhiên
lập tức đi tới, đón được thân thể của
Ngọc Lan, nhìn về phía người đang
điên cuồng, gầm lên: “Anh làm cái
gì? Không cần thận đầy cô ấy xuống
biển thì làm thế nào?”
“Cô ta chết không có gì đáng
tiếc!” Tưởng Quang Long chỉ vào Lại
Ngọc Lan gào lớn.
“Tổng giám đốc, anh không thể
nói chuyện như vậy.” Nhã Tuệ ôm
chặt Ngọc Lan, giận dữ mắng Tưởng
Quang Long.
Trang Văn Nhiên tức giận ngút
trời, nhắm về phía mặt của Tưởng
Quang Long đấm một quyền, tức
giận kêu to: “Rốt cuộc ai đáng
chết?”
Tưởng Quang Long xoay mặt
chỗ khác, quay đầu lại tức giận nhìn
Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên kéo Ngọc Lan
đang khóc thầm từ trong ngực Nhã
Tuệ ôm vào lòng, tức giận nhìn
Tưởng Quang Long nói: “Chuyện
còn chưa rõ ràng, không phân biệt
tốt xấu, mắng chửi người, tổn
thương người. Ai có lỗi mà phải hứng
chịu sự giày vò của anh hả?”
Tưởng Quang Long đã mất hết
lý trí nhìn Trang Văn Nhiên.
“Được rồi!” Thủ tướng uy
nghiêm lên tiếng: “Bây giờ là lúc nào
còn tranh cãi chuyện này? Trước
tiên tìm hiểu chuyện cho rõ ràng.
Hãy đưa cô ấy vào một phòng riêng
cái đã.”
Trang Văn Nhiên ngồi xổm người
xuống, ôm chặt Ngọc Lan, đau lòng
thở dài.
Mặt biển bao la theo thời gian,
rơi vào trong bóng đêm.