“Cô có biết rằng nói những điều
mà mình không chắc chắn sẽ gây
họa hay không?”, Quang Long nói,
anh tuy nghi ngờ lời của cô, nhưng
khi nghe cô nhắc đến thạch tín, anh
không thể chủ quan được nữa.
“Tôi dám chắc, không thể sai
được.” Lại Ngọc Lan nhăn trán,
phong thái rất tập trung, vô cùng
nghiêm túc. “Tôi rất tin tưởng vào
khứu giác của mình.”
“Vậy mang nó đi kiểm tra.” anh
nói một tiếng, quản gia liền đem chai
rượu ra khỏi phòng đi kiểm nghiệm.
“Nếu cô dám nói sai một chút
thì hãy coi chừng.” Trần Diệu Hiền
nghiến răng.
Tưởng Quang Long ngồi chờ đợi
trước mặt của Ngọc Lan, chậm rãi
kéo xuống cà vạt của mình, mới từ từ
buông lỏng cúc áo trước ngực, một
cúc, hai cúc, cho đến khi lộ ra làn da
nam tính, rốt cuộc xoay người, hết
sức nhàn nhã, giống như ông chủ
căn phòng này, xoay người ngồi ở
trên ghế sa lon, khẽ gõ tay lên cạnh
ghế.
Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang
lên.
Quản gia nhanh chóng quay trở
lại đưa đến trước mặt của Tưởng
Quang Long một mẫu dung dịch
được chiết ra, đồng thời nói lớn,
“Chai rượu đó quả thật đã được tầm
độc. Chất độc là thạch tín.”
Trần Diệu Hiền hoảng hốt, có
thể nhìn thấy Tưởng Quang Long đột
nhiên đứng dậy trước mặt, vẻ mặt vô
cùng nghi hoặc nhìn mình, cô mở
trừng hai mắt, tay cầm khăn thiếu
chút nữa làm rớt xuống, gấp đến độ
đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu đầy mồ
hôi nhìn anh.
“Là thật?“ Tưởng Quang Long
nghiêm mặt nhìn cô, anh có chút
không hiều, khẽ nhăn mày một cái.
Mặt của Trần Diệu Hiền đỏ lên,
hoảng sợ đến không dám động đậy.
“Không, không thể nào… Anh phải
tin em, nó thật sự là do công chúa
Diana tặng em, sao lại được tẩm
thạch tín chứ?”
“Nhưng đó là sự thật… quản
gia lên tiếng.
“Em, em không hề biết.” Trần
Diệu Hiền mặt đầy hốt hoảng, vẻ đẹp
– kiêu sa đã không còn, “Anh, anh phải
tin em.”
Tưởng Quang Long âm trầm
nhìn cô, “Anh tin em, cũng tin công
chúa, nhưng anh không tin rằng chai
rượu không bị đánh tráo.”
Diệu Hiền liền lia lịa gật đầu,
“Nhất, nhất định là có kẻ đã đánh
tráo, là ai, ai chứ?”
Anh không nói gì, chỉ lằng lặng
nhìn chằm chằm vào mẫu rượu trước
mắt, ánh mắt sắc bén, cuối cùng,
ném khăn ăn xuống đất, đứng dậy
bước ra khỏi phòng. Lại Ngọc Lan
khẽ nhếch mép trước tình cảnh đó,
cũng lặng lẽ bước ra ngoài.
“Nhất định phải điều tra rõ là kẻ
nào, nghe không, dám múa rìu trước
mặt ta, chán sống rồi sao.” Tưởng
Quang Long cúp điện thoại, im lặng
đẩy cửa, vào trong hầm rượu u ám.
Anh rất yên tĩnh lắng nghe, từ từ di
động bước chân, đi về phía chỗ có
một bóng dáng quen thuộc, anh
chậm rãi di động bước chân.
Ngọc Lan liếm liếm cánh môi
khô khốc, cô vừa cố nhón chân lên,
vươn tay muốn cầm lấy chai rượu
trên cao kia, nhưng vẫn không với
tới, chỉ đành phải xoay người chuẩn
bị tìm một cái ghế nhỏ bước lên,
không ngờ sau lưng đột nhiên ấm áp,
một lồng ngực kiên cố, lộ ra mùi đàn
ông rất quen thuộc, ép tới người cô.
Tưởng Quang Long tận dụng ưu
thế chiều cao của mình, giúp cô cầm
chai sâm banh đỏ, nhưng chưa dịch
ra, đè cô ở trước giá rượu, cười như
không cười xoay tròn thân chai,
khuôn mặt người đàn ông này vẫn
đẹp trai, có một loại khí thế vững
vàng không thể đè ép làm cho anh
phát ra một sức hấp dẫn vô cùng mê
người, dường như anh chỉ nguyện ý
nhẹ nhàng ôm cô… thì cô có thể là
người hạnh phúc nhất thế giới,
Bàn tay nhỏ bé mang bao tay
trắng, nhẹ nhàng cầm thân chai,
muốn cướp lấy.
Tưởng Quang Long cúi xuống,
nhìn Lại Ngọc Lan bị mình đè ở trước
giá rượu, có chút điểm đạm đáng
yêu, im lặng không lên tiếng.
“Không nên tùy tiện dùng bàn
tay có nhiệt độ của anh chạm vào
thân chai, anh biết quá trình từ hái
quả nho đến khâu chưng cất, rất khó
khăn không? Thợ chưng cất ượu vì
một chút mùi vị, phải bỏ ra rất nhiều
rất nhiều, không nên tùy tiện chà
đạp nó…” Lại Ngọc Lan núp ở trong
ngực Tưởng Quang Long, muốn kéo
chai rượu đỏ kia, lại cảm giác thân
chai bị anh nắm thật chặt, mặt của
cô đỏ lên, theo bản năng muốn đầy
anh ra!
Tưởng Quang Long chợt vươn
tay, ôm chặt hông của cô, để cho cô
dán chặt vào mình, buông chai rượu
đỏ, tay nắm cằm của cô, muốn xoa
má trái của cô, Lại Ngọc Lan ý thức
được, mạnh mẽ bắt được cổ tay của
anh, hận hận nhìn anh chằm chằm!
“Vừa nãy, cô đã cứu tôi một
mạng.” anh điềm tĩnh nói.
“Nhưng trông anh không có vẻ
gì là muốn trả ơn tôi cả.” Lại Ngọc
Lan hạ giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn
có chút khéo léo, cô khẽ mỉm cười.
“Tôi không tin cô chỉ có thể ngửi
một cái đã phát hiện ra độc dược.”
“Ý anh là tôi liên quan đến chai
rượu độc đó?” cô nói, “Sau đó lại
trong lúc quan trọng ngăn cản anh
uống nó.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, vị
trí thân hình vẫn áp sát vào cô. “Cô
muốn qua mặt tôi, không dễ thế đâu?”
“Thế mà anh vẫn bị người ta qua
mặt thế thôi, anh từng nói tôi muốn
làm người phụ nữ của anh, đúng
không?” cô cười âm trầm, “Xin lỗi,
nhìn cảnh vừa rồi, tôi thật thấy sợ đó,
đến cả người phụ nữ của mình cũng
không thể bảo vệ, đoán xem tôi phải
dụ hoặc anh thêm làm gì đây?”
“Cô dám nói như thế với tôi?”
anh giận dữ rít lên.
“Tôi chỉ nói sự thât, nói cho anh
nghe, không phải lần nào tôi cũng sẽ
cứu anh như vậy đâu!!“ cô nhếch
mép cười quỷ quyệt.
“Cô…”, anh chưa kịp nói ra, đã
nghe thấy tiếng của Trần Diệu Hiền
bước vào, một màn tư thế đáng ngờ
giữa hai bọn họ đập vào mắt cô, “Hai
người…”, sắc mặt của cô ta hơi khó
coi, nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc.
Lại Ngọc Lan lên tiếng, “Tổng
giám đốc đang khen thưởng tôi vì sự
việc ban nãy, tôi rất lấy làm vinh
hạnh…” cô buông lỏng thở dốc một
hơi, nuốt cổ họng khát khô một cái,
mới khom người nói, “Cám ơn Tổng
Giám đốc và bà Tổng Giám đốc.”
Tưởng Quang Long cau mày
nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền khẽ đắc ý cười.
“Em đến đây làm gì?”, Tưởng
Quang Long hỏi.
Trần Diệu Hiền lập tức nói, “Em
có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Về chai rượu, em biết nó bị
đánh tráo ở đâu rồi?”
“Hửm…?” anh nghỉ ngờ nhìn cô.
“Chắc chắn là ở khách sạn
Luxury, em dám khẳng định, với cả
không thể nào em lại bị tráo đồ trên
máy bay, anh quên em ngồi máy bay
tư nhân hay sao?“
“Em chắc chắn?”
“Em rất chắc chắn, chỉ có khi ở
khách sạn đó, tư trang mới bị giao
cho nhân viên khách sạn.”
“Được, anh sẽ cho điều tra.”
Tưởng Quang Long liếc nhìn Ngọc
Lan một cái rồi bỏ đi, Diệu Hiền cũng
đi theo ngay không rời nửa bước.
Phòng thư kí Tổng Giám đốc.
Điện thoại vang lên.
Đông Anh nhận điện thoại, dịu
dàng nói: “Xin chào. Phòng thư kí
Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu
xin nghe.”
“Xin chào, đây là Tổng Công ty
liên doanh Á Châu, vừa rồi chúng tôi
nhận được điện thoại của Tổng Công
ty Hoàn Cầu, nói 12 giờ hôm nay
Tổng Giám đốc sẽ tới Khách sạn Á
Châu, triệu tập hội nghị triển khai dự
án khách sạn kết hợp!” Thư kí
trưởng nhanh chóng nói.
Đông Anh lập tức nhìn đồng hồ
đeo tay, đã 11 giờ 30 phút, cô lập tức
cúp điện thoại, nhanh chóng xoay
người đẩy cửa đi vào Văn phòng,
thấy Tưởng Quang Long hôm nay
mặc áo sơ mi sọc màu đen, phong
độ đẹp trai nghiêm nghị ngồi ở trước
bàn làm việc, nghiêm túc chăm chú
phê duyệt tài liệu.
“Tổng Giám đốc… Tôi mới vừa
nhận được điện thoại, nói mấy ngày
trước Tổng Giám đốc Trang đã ngồi
máy bay tư nhân trở về nước, còn 20
phút nữa đến đại sảnh khách sạn
chúng ta.” Đông Anh nhanh chóng
nói.
Tưởng Quang Long lập tức
ngầng đầu lên nhìn Đông Anh.
Bầu không khí cả đại sảnh
khách sạn lập tức nghiêm trang, bọn
người Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ mới
vừa giao ban, chuẩn bị hẹn cùng
nhau đến phòng ăn ăn cơm trưa,
nhưng trong chớp mắt nghe điện
thoại trước bàn, điện thoại đại sảnh,
tất cả đều vang lên, nhân viên tiếp
tân nhanh chóng nghe điện thoại,
ngay lập tức ngầng đầu lên nói với
Từ Văn Minh: “Quản lý! Nhận được
thông báo của bộ phận hành chính,
nói Tổng Giám đốc Trang tập đoàn
Hoàn Cầu sẽ lập tức tới khách sạn
chúng ta, mời anh nhanh chóng kiểm
tra các bộ phận.”
Trợ lý đại sảnh nhanh chóng tới
trước quần tiếp tân, kiểm tra mười
nhân viên tiếp tân, mọi người mặc
đồng phục màu trắng, đeo bảng tên
màu vàng, đôi tay chồng lên nhau
đặt nhẹ bên bụng trái, ngầng đầu,
ưỡn ngực, mặc dù trên mặt lộ ra nụ
cười, nhưng sắc mặt vẫn có chút
căng thằng cứng ngắc, trợ lý đại
sảnh có chút lo lắng, lui ra sau mấy
bước, nhìn kỹ các chỉ tiết nhỏ trước
quầy tiếp tân, lại nghe được thang
máy đại sảnh vang lên “đỉnh’ một
tiếng.
Tưởng Quang Long mặc vào âu
phục màu đen, mặc dù cổ áo mở ra,
nhưng phát ra khí thế vô hạn, dẫn
các lãnh đạo cấp cao cùng thư ký
bước nhanh ra thang máy, một đám
người vừa muốn đi tới đại sảnh
khách sạn, người còn chưa đến cũng
đã nghe được bên ngoài khách sạn
truyền đến một tiếng cười sảng lãng.
Tưởng Quang Long ngừng lại
bước chân, cùng mọi người nhìn về
phía cửa ra vào.
“Khách sạn Á Châu quả nhiên
phát triển cực nhanh!” Một giọng nói
nam sĩ rất êm tai từ ngoài cửa truyền
đến, nhanh chóng mang theo cơn
gió nóng của mùa hè, tất cả mọi
người ở trong không khí căng thẳng,
một người đàn ông mặc âu phục
màu trắng tao nhã, áo sơ mi màu
xanh dương nhạt, thân cao ráo,
mang phong cách lịch sự, khí thế
mạnh mẽ, nhanh chóng xuất hiện tại
đại sảnh, trời sinh anh có khí thế,
nhìn về phía mọi người nụ cười
cuồng nhiệt rạng rỡ.
Tưởng Quang Long ngưng mặt
nhìn anh, hai mắt thâm thúy, lóe lên
ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó biến
mất, trên mặt khẽ nhếch nụ cười,
dẫn mọi người đi về phía Trang Văn
Nhiên.