Ngồi vào bàn đang ăn tự nhiên thì Vĩ Thành mở lời: “ Thiên Kỳ! Anh có chuyện này anh muốn nói em biết”.
Cô vừa thưởng thức món ăn vừa gật đầu: “ Có chuyện gì vậy anh?”
Anh dừng nĩa, nghiêm túc nhìn cô: “ Anh đã đưa đơn ly hôn lên toà án rồi”.
Miệng Thiên Kỳ đang nhai thức ăn thì dừng, cô ngước mắt lên đầy vẻ ngạc nhiên. Anh nói tiếp: “ Cô ấy không chịu ký nên anh phải dùng đến biện pháp này”.
Khác với sự mong đợi, cô có vẻ không mấy vui: “ Sau khi hoàn thành việc ly hôn, anh sẽ đưa em về ra mắt với gia đình”.
“ Được, em hiểu rồi”, cô cười gượng cho qua.
“ Anh đã phát hiện ra việc Ninh Hinh giả mù, còn làm giả giấy tờ xét nghiệm bệnh án của anh. Đến giờ anh vẫn không tin nổi cô ấy lại có thể làm ra những chuyện như vậy...”.
Mặc cho anh kể, Thiên Kỳ vẫn không có gì tỏ ra bất ngờ, như thể cô đã biết hết tất cả từ trước vậy.
Vĩ Thành nghi ngờ hỏi: “ Thiên Kỳ! Nhìn em lạ lắm đấy”.
Vì đang suy nghĩ về kế hoạch nên cô có chút lơ đãng: “ Em vẫn ổn mà anh”.
Tuy vậy mọi hành động và thái độ của cô đã bị anh bắt đầu đặt nghi vấn.
....
Phiên tòa bắt đầu mở, Vĩ Thành và luật sư đã có mặt nhưng vẫn không thấy Ninh Hinh xuất hiện. Anh biết cô lại giở trò muốn kéo dài thời gian, tuy nhiên mọi người vẫn phải chờ một lúc thì mới được về.
Ra khỏi phòng, Ninh Hinh gọi điện đến giải thích: “ Hôm nay em thấy trong người hơi mệt nên không đến được, xin lỗi chồng nhiều lắm!”.
Sau đó cô ngắt máy mà không cho anh nói bất cứ lời nào.
Ninh Hinh không muốn ly hôn, cô đang tìm điểm yếu của anh để đe doạ. Đang đau đầu thì có người đến tìm, là Thanh Hải.
“ Anh à! Anh giúp em với ạ”, vừa thấy anh cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài đau khổ quỵ lụy.
Thanh Hải đỡ lấy cô: “ Anh nghe thím kể rồi, tên khốn đó dám đối xử tệ bạc với em, anh nhất định không tha”.
Cô đổ lỗi: “ Em làm tất cả cũng chỉ vì anh ấy, em muốn hạnh phúc thôi mà anh”.
“ Được rồi, qua đây ngồi rồi anh sẽ tìm cách giúp em”, anh dìu cô qua ghế.
Ninh Hinh lau nước mắt, không ngừng thút thít. Anh cũng than thở: “ Ngô Thị anh bị tập đoàn An Nguyên dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm rồi, bây giờ những gì anh gầy dựng đã mất trắng. Con ả Ngô Cẩn Du đó lừa anh, còn đe doạ anh nữa”.
Nhắc đến tên Cẩn Du, Ninh Hinh nghi hoặc: “ Cô gái đó rất kỳ lạ, nhìn rất giống Lý Thiên Kỳ”.
“ Lý Thiên Kỳ? Người em đang nói là...?”, anh cố nhớ thì cô trả lời: “ Tiểu tam năm đó đã qua lại với Vĩ Thành”.
Nhớ lại cô gái đó thì anh mới nhận ra là rất giống: “ Em nói anh mới nhận ra, đúng là giống thật”.
Tuy nhiên cô lại bác bỏ: “ Nhưng em đã điều tra kỹ lưỡng rồi, không phải, người giống người thôi”.
“ Dù là vậy em cũng phải thật cẩn thận đó, Ngô Cẩn Du không đơn giản “, anh cảnh báo.
Ninh Hinh tự tin đắc ý đáp: “ Anh yên tâm, cô gái đó không dám làm gì em đâu. Em đã có nội gián trong công ty, mọi chuyện em đều nắm tất”.
Nghe em gái biết rõ nội tình trong Hà Thị, anh lợi dụng cơ hội lấy lòng tin: “ Ninh Hinh, anh có thể giúp được em trở lại với Hà Vĩ Thành”.
“ Thật không anh?”, cô nghe được thì mắt sáng rực, mừng tột độ.
“ Nhưng hiện tại anh không có ai chống lưng cả... Nếu như anh có thể vào Lâm Thị làm việc thì cơ hội giúp em sẽ nhanh hơn”, anh nói mấp mé.
Khi này Ninh Hinh đã mất bình tĩnh lắm rồi, miễn sao cô trở về Hà gia thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Cô nắm lấy cánh tay anh quyết định: “ Nếu thành công thì không chỉ vị trí mà cả cổ phần của em ở Lâm Thị đều giao hết cho anh”.
Đây là điều kiện thoả thuận đúng với những gì anh muốn, không nghĩ ngợi thêm mà lập tức đồng ý: “ Anh hứa với em”.
....
Hôm nay là buổi học đầu tiên Tử Kỳ đến dạy cho Cẩn Du. Cả hai gặp nhau, cô rất nhiệt tình mà chỉ cho cậu nơi ngồi học và còn chuẩn bị cả đồ ăn thức uống đầy đủ.
Đối với sự chu đáo này thì ngược lại, Tử Kỳ cảm thấy không mấy thoải mái. Nhìn nét mặt căng thẳng của cậu, cô nhẹ nhàng hỏi: “ Nếu cậu không thích dạy tôi thì cũng chẳng sao, tôi sẽ lựa lời nói với anh Thần”.
Cậu lạnh lùng đáp: “ Tôi sẽ dạy”.
“ Có muốn ăn uống gì thì nói với tôi, cậu là thầy, tôi tôn trọng”, cô thân thiện.
Trong lúc học hành, Cẩn Du vốn thông minh nên hiểu và nắm bắt kiến thức rất nhanh. Nhiều lúc còn đưa ra những câu hỏi phức tạp khiến Tử Kỳ cũng ngạc nhiên. Một cô gái vừa hồi phục mà chỉ trong một thời gian ngắn đã lanh lợi hơn bình thường.
Kết thúc buổi học, Tử Kỳ dọn dẹp sách vào ba lô chuẩn bị về. Khi xách ba lô lên vai thì Cẩn Du giữ dây vai lại: “ Cậu dạy rất hay, bài học hôm nay tôi đã nắm bắt rất nhiều. Cảm ơn!”.
“ Chị không cần phải nhiệt tình quá đâu, tôi cũng không làm miễn phí cho ai cả”, anh đáp một cách lạnh lùng, hướng mắt xuống bàn tay ra hiệu cho cô buông ra.
Cẩn Du không hề tỏ ra khó chịu trước thái độ của cậu mà còn nhìn bóng lưng cậu ở ban công đi ra khỏi cửa nhà mà vẫy tay chào tạm biệt. Sau đó cô ngước mắt lên bầu trời, nhìn đàn chim bay mà cười nhếch mép.