Thanh Hải mang ly rượu đến chỗ Cẩn Du đang nói chuyện với vài người.
“ Cô Ngô!”, anh gọi.
Cẩn Du vui vẻ đáp: “ Ngô tổng! Anh gọi tôi?”
Anh liếc mắt qua những người đang nói chuyện với cô rồi nói: “ Tôi có một số việc riêng cần hỏi cô”.
Mọi người nghe vậy cũng xin phép và lịch sự rời đi cho cả hai thoải mái.
Để họ đi hết, cô mới hỏi: “ Ngô tổng cứ nói đi ạ”.
Anh đưa ly rượu lên nói: “ Chúc mừng phó chủ tịch Ngô!”.
“ Mừng Ngô Thị!”, cô cụng ly với anh rồi cả hai uống một ít.
Thanh Hải bắt đầu thả thính: “ Cô Ngô! Tôi rất vui vì cô đến với Ngô Thị, chúng ta đều là họ Ngô, không biết là trùng hợp hay là định mệnh nữa… Tôi cũng muốn biết cô suy nghĩ theo hướng nào?”
Cẩn Du chỉ cười nhẹ rồi nhìn anh với ánh mắt hớp hồn: “ Ngô tổng thích hướng nào hơn?”
Đương nhiên là cô biết được anh đang có ý với mình, đàn ông có bản năng chinh phục, cô chỉ là đang giả nai một chút để anh tự luyến mà thôi.
Anh thật sự trúng kế, đúng là nam nhân khó qua ải mỹ nhân. Anh ngỏ lời mời: “ Không biết tối mai cô có thời gian dành cho một quý ông như tôi không?”
Ngỏ lời thế này chẳng khác nào câu trả lời là ‘định mệnh’, nhưng Cẩn Du không hề hấp tấp: “ Tôi vẫn chưa xác định được, ngày mai nếu như tôi không hồi đáp thì chúng ta sẽ gặp nhau ở điểm hẹn”.
Cẩn Du nửa đồng ý nửa từ chối thế thì sao Thanh Hải có thể ngừng tò mò về cô được.
Một bản nhạc du dương vang lên, một số khách mời biết khiêu vũ đều bắt cặp với nhau. Thanh Hải cũng đưa tay ra mời: “ Cô Ngô! Nhảy với tôi một bản nhé!”.
Cô mỉm cười đưa bàn tay ra, và sau đó cả hai đến giữa sàn bắt đầu những bước chân nhảy múa.
Thanh Hải cũng nhân cơ hội tìm hiểu về đời tư của cô: “ Cô Ngô đây không biết đã có ý trung nhân chưa nhỉ?”
Đợi một vài giây sau cô mới đáp: “ Tôi vẫn chưa”.
“ Độc thân nhưng vẫn phải suy nghĩ trước khi trả lời, xem ra là đang để mắt đến ai rồi”, anh nói mà không hề biết do cô cố tình.
Cẩn Du bình tĩnh đáp lại: “ Tôi đã nghĩ tại sao anh lại hỏi tôi câu riêng tư này cơ chứ?.. Anh quá đa nghi rồi chủ tịch Ngô à!”.
Anh cười khẽ vì nghe cô trả lời về mình như vậy, anh thật sự rất muốn chinh phục Cẩn Du: “ Chúng ta bây giờ chung thuyền, còn gặp nhau nhiều. Tôi không muốn bỏ lỡ một giây phút nào cả”.
Cô cũng cười mỉm đáp: “ Tôi cũng rất mong chờ thưa chủ tịch Ngô!”.
Vĩ Thành đứng ở bàn thấy hai người nói chuyện vui vẻ, anh không biết Cẩn Du đang nghĩ gì nữa. Liệu Thanh Hải có liên quan gì hay chính anh ta là hung thủ giết người.
Đang trầm mặc suy nghĩ thì Diệc Thần đi tới bắt chuyện: “ Hà tổng! Phu nhân không đến cùng anh hay sao?”
“ Cô ấy không được khoẻ nên không đến được”, trả lời rồi anh lại đưa mắt chăm chú nhìn Cẩn Du.
Diệc Thần nhận ra được anh đang lo lắng chuyện gì nên cố tình châm thêm lửa: “ CEO Ngô Thị hình như là đang rất vui thì phải, cũng đúng, ai bảo Cẩn Du xinh đẹp thế còn gì, không say thì tiếc quá”.
Vĩ Thành có chút ghen nhưng vẫn phải giữ thần thái lạnh lùng trước đã: “ Tôi không quan tâm”.
Ngay lập tức Diệc Thần nghiêm túc đáp trả: “ Anh chỉ là không quan tâm Ngô Cẩn Du thôi… Còn Lý Thiên Kỳ thì khác”.
Nhắc đến danh tính thật của cô, anh nhìn sang Diệc Thần dường như nhận ra điều gì đó khác thường. Nhìn nét mặt đa nghi của anh, Diệc Thần khẳng định luôn: “ Lý Thiên Kỳ, tôi yêu cô ấy!”.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không chớp, bầu không khí bỗng nồng nặc mùi thuốc súng.
…
Một lúc sau khách mời cũng dần rời khỏi buổi tiệc, Trạch Dương vì có chuyến bay đi nước ngoài bàn việc làm ăn nên đã đi xe riêng, Diệc Thần chịu trách nhiệm đưa Cẩn Du về nhà.
“ Nhìn em tươi tắn như vậy, cá đã cắn câu rồi đúng chứ?”, anh đoán tâm tình.
Cẩn Du cười nhạt đáp: “ Chỉ mới rỉa mồi thôi anh à, vẫn còn chạm mặt nhau dài dài”.
Anh nhếch mép: “ Em quá khiêm tốn rồi… Anh thấy Ngô Thanh Hải say mê em như điếu đổ, muộn nhất cũng chỉ 3 ngày là tấn công. Lúc ấy chỉ sợ em đỡ không kịp”.
Cô chậm rãi nói: “ Như thế thì càng tốt, em cũng rất mong chờ đây”.
Cả hai im lặng vài giây, anh nghĩ đến lúc nói chuyện với Vĩ Thành về tình cảm của mình. Trong vô thức anh nhỏ giọng hỏi: “ Nếu Hà Vĩ Thành không xuất hiện, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Cẩn Du quay đầu qua, có vẻ cô nghe không rõ nên hỏi lại: “ Anh Diệc Thần vừa nói gì ạ?”
Diệc Thần cười buồn phủ nhận: “ À không có gì”.
Sau đó Cẩn Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thật ra là cô đã nghe thấy, nhưng vì không muốn tình cảm cả hai trở nên khó xử nên cô cứ vờ đi như không biết.
Đến toà chung cư, hai người chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Cẩn Du đi lên căn hộ thì đã thấy Vĩ Thành đứng chờ ở trước cửa. Cô bước đến hỏi: “ Vĩ Thành à! Đừng nói mới đây đã nhớ em đấy nhé”.
Anh vào thẳng vấn đề: “ Có phải Ngô Thanh Hải là người đã đứng sau mọi chuyện, là người năm xưa giết em đúng chứ?”
Nhìn thấy cô im lặng, anh suy đoán: “ Mục đích em trở thành cổ đông của Ngô Thị là muốn trả thù anh ta có phải không?”