Ở bên đây Vĩ Thành vừa nói chuyện với các vị doanh nhân, có thể thấy anh rất được nhiều người muốn tiếp chuyện.
Cẩn Du cũng rất bận rộn khi có liên tục những doanh nhân trẻ tiếp cận muốn làm quen.
“ Hai anh em mình bị Cẩn Du chiếm spotlight rồi”, Trạch Dương bật cười nói với Diệc Thần.
Dù là đang tiếp chuyện với người khác nhưng cả hai vẫn dành cho nhau những cái liếc mắt đầy tình tứ.
Mà cảnh này lại bị Diệc Thần nhìn thấy, anh vô cùng đau lòng nhưng cũng chẳng thể ích kỷ mà chỉ nghĩ cho bản thân mình được.
Tiếp chuyện xong thì mỗi người cầm ly rượu bước chậm đến đứng ngang qua nhau. Vĩ Thành nói nhỏ: “ Tôi không biết là em cũng tham gia vào buổi tiệc tối nay. Xinh đẹp, quyến rũ, lấp lánh… Em khiến tất cả những người đàn ông ở đây muốn quỳ gối trước em”.
Cô liếm nhẹ môi: “ Hà tổng là đang ngưỡng mộ, ganh tị, hay là ghen vậy?”
Anh chợt suy nghĩ, nhấp miếng rượu rồi trả lời đúng một từ: “ GHEN”.
Cẩn Du cười nhạt: “ Thật là muốn uống rượu giao môi”.
Nói xong thì cô đặt ly rượu xuống bàn và đi khỏi đó. Vĩ Thành hiểu ý gì đó, anh uống hết ly rượu rồi cũng đi theo hướng Cẩn Du đi.
Ở một góc khuất, Vĩ Thành áp sát Cẩn Du vào tường, trao cho cô một nụ truyền rượu đầy mặn nồng. M.ú.p m.á.p một hồi, chiếc lưỡi trơn tru kéo ra một sợi chỉ bạc trong veo.
Ánh mắt trao nhau mê đắm như muốn kéo lên giường ngay lập tức.
“ Như thế này đã đủ bù đắp chưa thưa Hà tổng?”
Nghe giọng thôi anh đã muốn nuốt trọn lấy cô gái, Vĩ Thành trả lời: “ Tôi chưa bao giờ biết đủ là gì”.
Dứt lời, anh lại ngấu nghiến đôi môi vẫn còn ướt át. Vài giọt rượu còn đọng lại ở khoé môi khiến cả hai say vị lẫn say tình. Cứ thế này thì hai người sẽ mất kiểm soát mất, cô đẩy nhẹ anh ra: “ Sắp đến giờ vào tiệc rồi, anh và em nên trở lại thôi”.
“ Anh và em?”, anh hỏi lại lý do cô không dùng từ ‘chúng ta’.
Cẩn Du chạm ngón tay xoa nhẹ lên ngực anh đáp: “ Một người vào trước, một người vào sau… Nếu cùng nhau thì sẽ bị nghi ngờ thật đấy”.
Anh nắm lấy tay đang chạm vào ngực anh rồi hôn vào lòng bàn tay một cách yêu chiều mà cảm thán: “ Em đúng là con cáo nhỏ của lòng tôi”.
Ngay lập tức cô lật người anh lại áp vào tường hôn nhẹ lên má mỉm cười nói: “ Hẹn gặp lại sau 1 phút!”.
Nói xong thì cô rời đi trước, anh nhìn theo bóng lưng cô mà không khỏi hạnh phúc.
…
Chiếc taxi dừng trước một khách sạn lớn, Ninh Hinh ăn mặc kín cổng cao tường mở cửa bước xuống xe. Cô nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại rồi ngước mắt nhìn lên, bàn tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. Ánh mắt cô tràn ngập sự hận thù đi vào bên trong.
Đến quầy lễ tân, cô liền nói: “ Tôi là Lâm Ninh Hinh, đến gặp Chu Hắc Minh”.
Nhân viên lễ tân xác nhận rồi đưa cô lên phòng.
Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt không ai khác là người đã đứng trước cửa Hà gia, công ty, và đã theo dõi cô suốt mấy ngày nay.
“ Lâm Ninh Hinh, chào em!”, Hắc Minh nở nụ cười bí hiểm.
Cô với vẻ mặt lạnh lùng hỏi thẳng: “ Có gì thì nói nhanh đi”.
Anh nhẹ giọng: “ Sao em lại tỏ ra vô tình quá vậy? Vào trong đi rồi chúng ta cùng bàn bạc”.
“ Chu Hắc Minh!”, cô tức giận gọi tên anh.
Anh cũng không nhịn mà gọi lại: “ Lâm Ninh Hinh!”, khiến cô mới bắt đầu rén.
Ninh Hinh không còn lựa chọn nào khác đành bước vào trong, cánh cửa cũng nhẹ nhàng mà đóng lại.
Cô xoay người lại: “ Rốt cuộc anh muốn gì?”
Hắc Minh cười khẩy bước đến gần cô, giọng khiêu khích: “ Em thử nghĩ xem?”, nói rồi anh ngồi xuống ghế.
“ Trong khi đợi em suy nghĩ thì chúng ta làm chút rượu và ôn lại kỷ niệm năm xưa đi”, vừa nói anh vừa rót hai ly rượu trên bàn.
Ninh Hinh có chút đề phòng mà ngồi xuống, mở trong túi ra lấy tờ chi phiếu: “ Anh muốn bao nhiêu?”
Anh đột nhiên bật cười lớn khiến cô cũng ngơ ngác, anh chế giễu: “ Đúng là con gái giống cha, có gì cũng đem tiền ra giải quyết nhỉ”.
“ Đừng có mà vòng vo, tôi hỏi anh muốn bao nhiêu?”, cô lớn giọng.
Không hấp tấp, anh lấy ly rượu đưa cho cô nói: “ Uống với tôi một ly đi rồi tôi sẽ ra giá”.
Vì muốn nhanh chóng kết thúc rắc rối này, Ninh Hinh không phòng bị mà cầm ly rượu uống một hơi đến cạn.
“ Em nỡ lòng tuyệt tình với anh như thế sao?”
“ Nói! Bao nhiêu?”, cô mở nắp viết chuẩn bị ghi số tiền.
Hắc Minh vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế bình thản mà đưa ra con số: “ 1 triệu tệ”.
Cô nhanh chóng viết dãy số vào tờ chi phiếu văng xuống bàn, đắc ý nói một câu: “ Tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh, sau này đừng bao giờ xuất hiện ngay trước mặt tôi nữa”.
Ninh Hinh cầm túi xách đứng lên quay người rời đi, nhưng chỉ đi được một vài bước đã đứng khựng lại. Hơi thở cô dần trở nên nặng trĩu, cơ thể bắt đầu nóng ran lên.
Anh tiến đến vuốt ve lên phía sau gáy, nơi nhạy cảm khiến cô trở nên phấn khích.
“ Chết tiệt! Anh dám thuốc tôi”, cô thở nặng mắng chửi.
“ Đừng có tỏ vẻ đây là lần đầu chứ Ninh Hinh à”, anh chế giễu.