Diệc Thần đến quán bar uống rượu, nhìn ly rượu trên bàn, anh nhớ lại lần gặp Rachel gần nhất. Tối đó cô ở trên sàn nhảy tự tin thể hiện trước mặt anh, nguồn năng lượng ấy khiến anh bồi hồi xao xuyến không thôi.
Lúc này Thiên Kỳ đến thì anh đã hơi say rồi, cô ngồi xuống ghế cạnh anh: “ Lâu lắm rồi mới thấy anh gọi em ra ngoài uống rượu, có phái có chuyện muốn tâm sự rồi không?”
Anh cười mỉm: “ Đúng là không có gì qua được mắt em”.
“ Làm ơn cho tôi một ly Sangria!”, cô gọi món.
“ Em không thay đổi gì cả, vẫn là Sangria”.
Thiên Kỳ đáp: “ Em không muốn quá say, với lại em còn lái xe nữa mà”.
“ Vậy một chút phải nhờ em rồi”, anh nhìn ly rượu cầm trên tay.
Cô nhìn thấy anh uống loại rượu mạnh nên hỏi han: “ Em đến nghe anh tâm sự đây”.
Diệc Thần nhỏ giọng: “ Hình như… anh bị đá rồi”.
Thiên Kỳ ngạc nhiên: “ Không phải chứ? Anh đang quen ai sao?”
“ Không hẳn, anh và cô ấy vẫn chưa chính thức hẹn hò”, anh nói.
Cô hỏi tiếp: “ Vậy anh đã tỏ tình hay chưa?”
Anh gật đầu nhẹ: “ 2 lần rồi nhưng cô ấy không hồi đáp… Vừa nãy anh thấy có một người đàn ông đưa cô ấy về, hai người còn rất thân thiết”.
“ Em nghĩ anh nên hỏi trực tiếp cô ấy. Hỏi rằng anh đối với cô ấy có tình cảm hay không? Là mối quan hệ gì? Như thế anh sẽ cảm thấy rõ ràng hơn thay vì cứ nghĩ ngợi trong lòng, hẳn là mệt lắm”, cô tìm cách giải quyết giúp anh.
Diệc Thần nhìn cô hồi lâu rồi nói: “ Có em ngồi nghe anh tâm sự thật tốt quá. Cảm ơn em, Thiên Kỳ!”.
Cô cũng đáp lại: “ Em chỉ mong hạnh phúc sẽ đến với những người mà em yêu quý, như vậy là em vui rồi”.
Một lúc sau Thiên Kỳ lái xe đưa Diệc Thần về nhà, anh buồn đến nỗi uống đến say khướt, cô đỡ anh vào. Trạch Dương đang ngồi ở phòng khách thấy vậy liền đi đến: “ Diệc Thần sao lại say thế này?”
“ Anh ấy có chuyện buồn, gọi em đến bar tâm sự rồi uống rất nhiều”, cô kể lại.
Trạch Dương đỡ lấy người em trai nói: “ Để anh đưa nó lên phòng, cảm ơn em nhiều lắm!”.
Tử Kỳ cũng vừa về nhà: “ Chị! Có chuyện gì vậy?”
“ À, anh Diệc Thần say quá nên chị đưa anh ấy về. Em đi học về trễ vậy?”, cô lo lắng.
Cậu giải thích: “ Hôm nay là buổi thi môn cuối cùng nên nhóm bạn có rủ nhau đi ăn mừng”.
Cô vuốt vai em trai: “ Cả tuần nay em thi cử vất vả rồi, muốn gì cứ nói, chị thưởng”.
“ Em muốn cùng chị ăn với nhau một bữa cơm”.
Nghe lời mong muốn của cậu mà cô đau lòng, đúng là đã lâu lắm rồi hai chị em không dùng bữa cùng nhau. Thiên Kỳ nói: “ Tối mai chị sẽ nấu một bữa thịnh soạn dành riêng cho em”.
Cẩn Du ở trên tầng đi xuống nói móc: “ Yêu thương nhau như thế tại sao lại không về nhà với chị cậu đi? Cứ đến đây làm phiền đến anh em nhà chúng tôi là như thế nào?”
Thiên Kỳ mỉm cười đáp: “ Thật phiền cô Ngô quá! Tử Kỳ vẫn phải nhờ Ngô gia một thời gian nữa”.
“ Xem cô nói kìa… Tôi cũng không phải người hẹp hòi, nhưng mà cô cũng phải biết lượng sức mình. Một mình Hà Vĩ Thành đã là đủ lắm rồi, hết anh hai rồi giờ lại anh ba, cô định quyến rũ hết đàn ông xung quanh mình hay sao?”, Cẩn Du với giọng khinh thường.
Tử Kỳ đứng ra nói giúp chị mình: “ Có gì chị cứ nhắm vào tôi, đừng có nghĩ xấu cho người khác như vậy”.
Thiên Kỳ kéo cậu ra sau: “ Cô Ngô à! Anh Diệc Thần say nên tôi đưa anh ấy về, tôi không có ý gì với anh ấy hết”.
Cẩn Du cười khẩy: “ Không có ý gì thật à? Cô cũng biết là anh ấy thích cô mà, vậy mà cứ tỏ ra ngây ngô như là người bị hại, cô muốn cho ai xem đây?”
“ Cẩn Du! Em không được từ bụng ta suy bụng người như thế”, Trạch Dương nghe thấy liền la mắng.
“ Anh hai!”, cô khó chịu.
Anh đề nghị: “ Em về phòng ngủ sớm đi”.
Cẩn Du liếc mắt qua hai chị em rồi đi lên phòng, anh nói giúp: “ Cẩn Du miệng nói vậy thôi chứ trong lòng không có ý gì xấu đâu, có lẽ vẫn còn giận chuyện cũ”.
“ Không sao đâu anh, em hiểu mà!”, Thiên Kỳ đáp.
Thiên Kỳ đi ra xe, Tử Kỳ theo sau: “ Chị à! Em thấy hay là chị tìm chỗ mới ở đi, em không yên tâm”.
Cô cười nhẹ: “ Họ muốn hại chị thì có đi đâu cũng vậy thôi, nhưng mà với tình hình hiện tại chị lo được. Em ở đây nhớ là nhẫn nại một chút, bớt nóng tính lại. Cẩn Du còn giận nên ăn nói có hơi khó nghe, em đừng chấp nhặt cổ”.
“ Chị Cẩn Du thì em không ngại đâu nhưng em phải nói chị nên đề phòng một chút, người bên cạnh chưa hẳn là tin tưởng được”, giọng cậu nghiêm túc cảnh báo.
Vẻ mặt cô khó hiểu, Tử Kỳ không ngại nói thẳng: “ Là anh Trạch Dương… Em không biết chuyện này có liên quan đến chị hay không? Có một lần em thấy anh ấy bí mật gặp một người đàn ông, mà người này có qua lại với Lâm Ninh Hinh”.
Nghe đến tên người hại mình, cô hiếu kỳ: “ Lâm Ninh Hinh? Em có biết người đó là ai không?”
“ Em không rõ, chỉ biết là cả hai có mối quan hệ không đơn giản”, cậu đáp.
Thiên Kỳ suy đoán: “ Không lẽ là Chu Hắc Minh, nhưng mà anh Trạch Dương có liên quan gì chứ?”.
Ngay lập tức cô gạt bỏ sự nghi ngờ: “ Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Tử Kỳ, không có gì đâu, anh Trạch Dương giúp chúng ta hết lần này đến lần khác, ơn nghĩa rất nhiều, chúng ta không thể nghĩ bậy được”.
“ Em nói để chị phòng hờ, cũng không có nghĩ xấu về Ngô gia”.
“ Được rồi, em vào nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp”, cô quay đi vào trong xe rồi vẫy tay chào tạm biệt và lái đi.
Trước mặt thì tỏ ra bình thản nhưng lời nói của em trai mình khiến cô sinh nghi. Nếu người đàn ông đó thật là Chu Hắc Minh thì nhất định không phải là trùng hợp.
Thiên Kỳ ngay lập tức gọi điện thoại cho một số điện thoại bí ẩn: “ Tôi có việc muốn giao cho anh đây…”.
…
Trời xế chiều, Ninh Hinh gọi điện cho Chu Hắc Minh: “ Tối nay chúng ta gặp nhau đi, đổi chỗ khác, em sẽ gửi địa chỉ cho anh”.
Cô ngắt máy đặt điện thoại xuống bàn, nhìn vào gương nhếch môi một cách đầy tự tin.
Khoảng một tiếng sau, Ninh Hinh ăn mặc kín cổng cao tường bước ra khỏi phòng và đi xuống tầng. Lúc này Mộng Dao cũng từ phòng đi ra thấy Ninh Hinh nên có sự nghi ngờ. Hôm đó có một người ẩn danh gửi gì đó cho người phụ nữ này, rốt cuộc đó là gì cơ chứ?
Đợi đến khi Ninh Hinh lái xe rời đi hẳn, Mộng Dao lén vào phòng tìm kiếm. Cô mở tủ đầu giường rồi đến ngăn kéo bàn trang điểm cũng không thấy tệp phong bì ở đâu. Để ý đến tủ quần áo, cô đi đến mở ra. Bên trong có một hộp giấy kỳ lạ, cô mang ra và tìm kiếm.
Quả nhiên là có tệp phong bì lần trước, không có tên người gửi, chính xác là nó rồi.
Tuy nhiên khi cô mở ra thì bên trong trống rỗng, chắc chắn là Ninh Hinh đã giấu ở chỗ khác rồi, hoặc có thể là giữ trong người.
Mộng Dao lấy điện thoại ra chụp lại và trả mọi thứ về vị trí cũ.