Mirin vào phòng thì bất ngờ khi thấy Eugene - anh đang xoắn tay áo sơ mi, vui vẻ nhờ cô chuẩn bị thêm cho mình một chậu nước để rửa mặt. Và bữa sáng hãy kêu người đem tới phòng của Mona để anh và cô cùng dùng. Mirin tức tốc tuân theo mệnh lệnh.
" Thưa bệ hạ, tôi đã chuẩn bị nước nóng người hãy ngâm mình trước đi ạ. Sau khi xong thì tôi sẽ chăm sóc quý cô Mona! " Mirin trở lại khi trên tay mang tới bộ y phục của hoàng đế mà lúc nãy cô đã ghé qua lấy.
" À không cần đâu! " Eugene liền bế Mona đang nằm trên giường, anh nói sẽ tắm cùng cô. Mặc kệ Mona không đồng ý thì cánh cửa nhà tắm vẫn đóng lại. Mirin lo lắng nhìn về phía đó.
Eugene để Mona ngồi xuống, bất đầu cởi bộ váy ngủ trên người cô, anh cười khi cô dùng tay che ngực và nép chân lại. Nhẹ nhàng gở nó ra bởi vì cả hai đã thấy cơ thể khỏa thân của nhau, thì cớ gì phải tiếp tục ngại ngùng.
Kế tiếp Eugene cũng bỏ hết quần áo, anh bước vào bồn và tận hưởng làn nước ấm áp, thấy Mona vẫn còn bất động nhìn anh, Eugene kêu cô hãy mau lại đây trước khi anh đứng lên ném cô xuống.
Mona ngồi lên người Eugene, cả hai cùng ngâm mình, anh vuốt mái trắng dài của cô và ngửi, thật là thơm, chắc hẳn Mirin chăm sóc cho tóc của Mona rất kỹ.
Eugene để ý hai chiếc tai của cô đang đỏ lên thì khúc khích cười, còn Mona cảm thấy dưới hai chân mình có cái gì đó đang nhô lên.
Anh mặc đồ vào trước, khi bước ra thì Mirin không có ở đây, vậy nên Eugene tự mình mở tủ quần áo, thấy bên trong quá ít váy vóc, chắc sau chuyện này anh sẽ kêu người đem thêm nhiều đồ tới. Tự tay chọn váy và chải tóc cho Mona.
" Hãy để dài và đừng cắt nhé. Ta rất thích chạm vào tóc em. Sau khi ăn sáng xong em có muốn ngồi thuyền không? Ở kế bên hoàng cung có một con sông tên Louvish! " Eugene cẩn thận thắt bím cho Mona, giống như hầu gái đã làm trên tóc Sofie mà anh từng thấy lúc nhỏ.
" Sông Louvish? "
" Đúng vậy! Nó là một con sông rất đẹp, tuy không lớn nhưng rất sâu. Thuộc quyền sở hữu của hoàng cung, thỉnh thoảng ta sẽ ngồi thuyền và uống trà ngắm cảnh dọc bờ sông. Rất thú vị đấy! " Eugene hào hứng giới thiệu, Mona gật đầu nhẹ.
Mirin còn chuẩn bị một cái ô để Mona dùng che nắng, Eugene dắt tay cô đi đến bến thuyền. Tất cả mọi người đều chú ý đến họ, Mona thấy hơi bất tiện nên kéo ô che hết nửa người mình.
Một con thuyền dài được trang trí bằng hoa, có cả mái che và màn trắng, trên đó bày sẵn bàn và ghế. Vì sông Louvish luôn luôn êm ả nên không lo trà, bánh bị rơi đổ. Eugene xuống trước rồi đỡ Mona theo, thuyền rung rinh nhẹ.
Phía sau là người lái thuyền, Mona ngắm nhìn cảnh vật mùa thu hữu tình, dù buổi sáng nhưng hôm nay trời không có nắng, thời tiết mát mẻ pha chút lạnh. Eugene ngồi ngân nga theo những giai điệu từ thiên nhiên, còn Mona cởi chiếc găng tay ren để chạm xuống mặt nước.
" Muốn chút trà không? "
" Vâng! Cảm ơn bệ hạ! "
Eugene tự mình rót trà vào ly đưa cho Mona, vị của nó hơi nhạt. Anh hỏi cô có biết bơi hay không? Mona chỉ nhúng vai trả lời một đứa bị nhốt 16 năm thì làm sao biết bơi được. Eugene chợt nhớ ra liền ho nhẹ, nếu vậy thì không được. Bơi là kỹ năng sống cần có.
"... "
" Thế bệ hạ thì sao? " Mona chống tay lên cằm
" Tất nhiên là ta biết rồi. Ta được học bơi từ lúc 8 tuổi đấy. Ngoài ra ta còn biết cả cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm, chơi cờ, lãnh đạo. Bởi vì ta phải luôn thật hoàn hảo trong mắt mọi người, như vậy mới trở thành một hoàng đế tài giỏi! "
Eugene tự hào khoe khoang, nhưng đối với Mona, để đánh đổi nó anh đã tốn bao nhiêu công sức và thời gian.
Dọc bờ sông có vài bãi sen màu trắng, nước trong nên Mona có thể thấy được cá đang tung tăng bơi lội. Thấy gương mặt tươi cười có phần tò mò mọi thứ xung quanh của Mona, Eugene cũng thư thả trong lòng.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
" Ngươi nói sao? Hoàng đế đang đi thuyền cùng với người tình của ngài ấy? " Thái hậu Monica thốt lên, người hầu của bà vừa mới báo tin xong. Đó là nơi chỉ hoàng gia mới được phép ngồi, vậy mà hoàng đế lại cho người phụ nữ thấp kém đặc quyền ấy.
Quả thật là trời đất đảo lộn hết rồi, đế quốc không thiếu các vị tiểu thư xinh đẹp, quyền thế. Cớ gì cứ bám lấy con nhỏ từ vương quốc thua trận, hoàng đế ngày càng quá đáng và mất trí. Thái hậu Monica cắn răng.
" Con nghĩ anh Eugene ngày càng mê mẫn quý cô Mona đó rồi. Nghĩ xem, tối nào cũng đến phòng người ta, sáng thì về. Ai biết được họ đã làm gì? " Sofie đang tập chơi cờ vua ở gần cửa sổ, cô thở dài.
Thái hậu Monica nghe như sét đánh ngang tai, Sofie nói thêm nam nhân có xu hướng thích những cái mới, độc lạ. Mấy ai được màu tóc trắng và đôi mắt đỏ như Mona, vậy nên Eugene mới bị cuốn hút.
" Xem ra anh Eugene sẽ còn như vậy dài dài, tình nhân của mình là trên hết. Con nghĩ, có khi anh ấy mê đắm tới nỗi sẵn sàng trao cho cô ta chiếc ghế hoàng hậu đang bỏ trống, một cách vô điều kiện? " Sofie đi lại xoa bóp vai Thái hậu Monica.
Bà ấy đập tay xuống bàn, đó là điều nhất định không thể xảy ra. Nếu như Eugene dám làm vậy, thì chẳng phải vứt hết bộ mặt hoàng thất xuống sông Louvish hết sao?
Ngài ấy sẽ trở thành hoàng đế tai tiếng nhất trong lịch sử Azarial. Khi để một nữ nhân thấp hèn ngồi vào hậu vị, đó là chuyện quan trọng. Thái hậu không thể để con trai của mình làm vậy.
" Nếu thế chúng ta cần phải có cách tách hai người họ. Thêm đồng minh thì càng tốt! "
" Đồng minh? Ý con là sao Sofie? "
Khóe môi Sofie cong lên. Ngày hôm qua cô đã nhận được thư hồi âm của Luna Vincennes, chuyện để cô ấy làm thư đồng chỉ cần Thái hậu đồng ý, mà không cần thông qua Eugene. Vậy nên đây là lúc thích hợp để nói.
Eugene tiếp tục đi dạo cùng Mona ở dưới hạ nguồn sông Louvish, nơi trú ẩn của nhiều chim chóc kỳ lạ. Có rất nhiều biệt thự nằm rải rác xung quanh đây, đa phần đều xây để trống khi nào cần dùng thì dùng, nhưng vẫn có ngươi quét dọn hàng ngày.
" Em thấy căn phòng hiện tại ở có thoải mái không? Nếu không thích thì ta sẽ tặng em một căn biệt thự khu này, khi nào muốn em có thể ra sông Louvish chơi. Rất yên tĩnh và không ai làm phiền! "
" Thôi... thôi tôi từ chối! Tôi không có quyền khen chê nhà của bệ hạ. Dù sao tôi ngủ cũng quen rồi, cảm ơn vì lòng tốt! " Mona lắc đầu, tuy nói vậy nhưng thứ mà cô sợ chính là rắn, sâu bọ sẽ ghé thăm mình ở những nơi đầy cây cối như thế này.
Cả hai đứng trước một cây cổ thụ lớn, có buộc sẵn xích đu. Eugene nói đây là nơi anh và Sofie đến chơi lúc em ấy còn nhỏ, nhưng khi hai đứa đều đã lớn, tình cảm anh em không còn như trước. Nên cái xích đu vì vậy cũng chìm vào quên lãng.
" Bệ hạ, làm phiền ngài đẩy tôi được không? " Mona từ lúc nào đã ngồi sẵn trên xích đu, cô ngại ngùng nhìn Eugene. Lúc này Eugene hơi đơ người, nhưng anh nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của Mona.
Cô từng chứng kiến những đứa trẻ chơi xích đu từ xa qua cửa sổ, nhìn chúng cười vui vẻ nên Mona tò mò cảm giác ra sao. Bây giờ cô cũng đã được thử, quả nhiên rất vui khiến cô nở nụ cười rạng rỡ. Giống như bay, Mona không kiềm được nói lớn.
" Thấy em vui như vậy, ta sẽ cho người làm một cái xích đu ở sân vườn hoàng cung, như vậy em sẽ chẳng cần đi đâu xa! " Eugene tiếp tục đẩy Mona ngày càng cao. Lần này cô cũng gật đầu đồng ý.
Cuộc dạo chơi cũng đã kết thúc, Eugene hộ tống Mona về tận phòng, anh giao cô lại cho Mirin. Quả thật là một ngày nghỉ tuyệt vời - Eugene suy nghĩ trong lòng. Hôm nay Elodas không vào cung vì anh nghỉ, cậu ta cũng nghỉ.
Các hầu nữ chuẩn bị nước tắm và đồ mặc cho Eugene, một cuộc hẹn ăn tối cùng Thái hậu. Chà! Xem ra tin tức đến với bà ấy rất nhanh. Với những việc anh đã làm hôm nay, Eugene phần nào đoán được nội dung chính của lần gặp mặt sắp diễn ra
" Xem ra ngài rất cưng chiều quý cô Mona? " Thái hậu Monica dùng chiếc khăn lụa lau miệng sau bữa ăn.
" Tại sao mẹ lại nói vậy? Đúng là con đã mời Mona ngồi thuyền trên sông Louvish. Nhưng không phải mọi chuyện rất bình thường hay sao? " Eugene đan tay vào nhau, anh đặt cằm mình lên. Thức ăn vẫn là do đầu bếp hoàng gia nấu mỗi ngày, nhưng nay không được ngon miệng lắm.
" Ngài là hoàng đế, muốn làm gì thì làm, ta đây không ngăn cản. Nhưng trước đó ngài hãy nghĩ tới bộ mặt hoàng thất Azarial, ta chỉ nhắc nhẹ. Nếu hoàng đế hiểu ngay càng tốt! Đỡ phải để ta giải thích! "
Eugene tặc lưỡi, anh đứng dậy đặt tay lên ngực. Bảo rằng mình hoàn toàn hiểu được ý mà Thái hậu muốn truyền tới, vậy nên bà không cần lo lắng. Anh sẽ chỉ chơi đùa trong phạm vi nhất định, Azarial lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu. Nói xong Eugene rời đi.
Xem ra Thái hậu Monica đã chú ý tới Mona ngày càng nhiều, sống giữa một bày thú dữ, không bao lâu cũng sẽ mất mạng. Eugene chỉ cần để càng ít người bên cạnh Mona càng tốt, anh không thể để đóa hoa xinh đẹp của mình tàn úa.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
" Mirin, em đưa ta đi đâu vậy? " Mona hỏi khi Mirin cứ kéo tay. Nhìn cô bé có vẻ hớn hở.
" Bệ hạ có lệnh là dắt quý cô tới phòng may mặc, để họ tạo thêm nhiều váy đẹp cho quý cô! "
Mona nói hiện tại đã có váy đủ mặc rồi mà, nhiều quá không có chỗ để. Mirin nhất quyết không chịu, những bộ váy hiện tại trong tủ quá đơn giản và lỗi thời, không hợp với quý cô Mona nữa.
" Xin hỏi đây là quý cô Mona đúng không? Tôi tên Lily, người quản lí ở đây. Sáng nay tôi đã nhận được lệnh của bệ hạ, xin hãy để tôi lấy số đo của quý cô ạ! " Lily lễ phép chào hỏi Mona, Mirin đẩy cô lại chỗ Lily.
Lily lấy thước dây đo từng bộ phận của Mona, cánh tay, vai, eo, lưng...cô đã từng nghe nói người này rất đẹp, nhưng lần này mới được tận mắt thấy. Lily hỏi Mirin có hay dùng corset cho Mona không? Bởi vì vòng eo này thật nhỏ nhắn.
Lúc này cánh cửa phòng may mở toang, Eugene ngang nhiên bước vào, tất cả đều hành lễ trước anh nhưng Mona thì không, cô trơ mắt nhìn, Mirin đang quỳ kéo váy Mona như kiểu kêu cô mau hành lễ nếu không sẽ bị phạt.
" Việc chọn may trang phục tới đâu rồi, quý cô Strauss? " Eugene ngồi xuống ghế sofa.
" Dạ vâng thưa bệ hạ! Tôi vừa lấy số đo của quý cô Mona xong ạ! Giờ chỉ cần chọn màu vải thôi! "
Lily nói thêm vì da của Mona rất trắng nên màu nào cũng sẽ hợp với cô ấy. Eugene lập tức ra lệnh chọn hết những màu tươi sáng, còn về kiểu dáng phải là thịnh hành trong giới quý tộc.
" Bộ váy lần trước ở buổi đại tiệc mà Mona mặc rất đẹp, ta rất thích. Quý cô Strauss, nhưng hãy hạn chế lộ da thịt của Mona càng nhiều càng tốt, ta không muốn em ấy bị những tên nam nhân khác nhìn! " Eugene khoanh tay lại chỉ đạo.
Lily khẽ nhìn Elodas nhưng anh đứng bất động, lúc đó cô cứ tưởng Elodas tặng cho bạn nhảy của mình nên cứ đưa bừa một bộ. Xem ra đó là sự lựa chọn đúng đắn. Lily cảm ơn lời khen của Eugene.