Mona bám vào tường để lần đường trở về phòng, chân của cô vẫn còn run nhẹ. Mona cảm nhận quần lót của mình đã ướt vì Eugene ban nãy, thật là đáng xấu hổ. Hai má của Mona cứ ửng hồng, Mirin lập tức chạy ra dìu cô đi tiếp.
Mirin đã giúp tắm rửa, thay bộ váy ngủ cho Mona và còn đắp chăn, đứng cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ. Lúc Mirin đi qua sảnh chính thì thấy mọi người đều đã về hết, bản thân cô cũng nên ngủ sớm, để mai còn phục vụ chủ nhân.
Eugene quay lại căn phòng và thấy Mona đã không còn ở đây. Bây giờ anh đang phân vân có nên đến chỗ cô lúc này, và Eugene quyết định chọn không đi, vì hôm nay anh cũng mệt rồi. Mona vẫn còn đó, anh chẳng cần vội vàng để thưởng thức cô.
Mona khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen, kế hoạch bỏ trốn của cô sẽ tiến hành sau khi đã đánh một giấc ngủ ngắn. Tuy tỉ lệ thành công khá thấp nhưng Mona vẫn phải thử.
Cô lén lén lút lút đi nép vào hành lang, cẩn thận chú ý né các binh lính tuần tra đêm. Bây giờ trời vẫn chưa sáng, nơi mà Mona tới sẽ là nhà bếp.
Bởi vì lần trước, Mirin đã nói cho Mona biết có một chiếc xe ngựa chuyên trở hàng hóa vào hoàng cung, họ sẽ xuất phát vào rạng sáng và trở lại khi mặt trời mọc, để có những loại rau củ, thịt cá tươi ngon phục vụ hoàng tộc.
Mona đã trốn vào xe thùng, ngồi ẩn nấp phía sau hộp gỗ lớn. Đôi mắt cô lim dim, và khi cánh cửa đó một lần nữa mở ra, Mona sẽ nhanh chân nhảy xuống và chạy mất dạng.
Bánh xe gỗ chà xát với đường đá tạo nên tiếng lạch cạch ồn ào, nó làm Mona tỉnh giấc khi cô ngủ quên mất. Cô nghĩ chắc đã ra khỏi hoàng cung nên bình tĩnh ngồi đợi.
Người đánh xe bước khỏi ghế khi đã đến nơi lấy thực phẩm, ông huýt sáo thư giãn mở ổ khóa, thì đột nhiên một bóng đen nhảy vào người làm ông ta sợ hãi ngã uỵch xuống. Vì trời còn tối nên ông không nhìn rõ là thứ gì.
Hộc... hộc...
Mona chạy thật nhanh và thở hổn hển, không thể tin được là cuộc chạy trốn của mình đã thành công mỹ mãn. Cô cứ chạy.. cứ chạy mãi cho đến khi trời sáng, Mona mệt mõi gục dưới gốc cây bên vệ đường.
" Bây giờ mình đi đâu nhỉ? Mái tóc này cũng quá là nổi bật và mình không thể giấu mãi được! " Mona thở dài, cô cố gượng dậy để đi tiếp sau khi được nghỉ ngơi.
Cô chọn sẽ ở ngoại ô thay vì đế đô vì nơi đây thưa thớt người. May mắn Mona có đem theo ít đồ trang sức, nhờ hỏi thăm chỗ mà bán đi phòng hờ thiếu tiền. Đang rảo bước trên một con đường làng, Mona thấy một cậu bé bị tên đàn ông đuổi khỏi nhà.
" Này em! Em có sao không vậy? " Mona lập tức chạy tới chỗ cậu bé bị đẩy ngã. Gương mặt đó lắm lem nước mắt và bụi bẩn.
Sau khi biết được sự việc, cậu bé tên Mark năm nay 12 tuổi đang đi mua thuốc cho người bà bị bệnh, vì nghèo không có tiền nên vị bác sĩ duy nhất trong làng đuổi cậu đi.
" Nếu không... không có thuốc, bà sẽ gặp nguy hiểm ạ! " Vừa nói Mark vừa khóc làm Mona cũng thấy thương cậu bé.
Cô ngỏ ý muốn được gặp bà của Mark, cậu dẫn cô vào rừng. Nhà của họ nằm ở bìa rừng, kế bên là con suối trong lành, Mona cảm thấy nơi này thích hợp để mình ẩn nấu.
" Nghe đây Mark! Chị tên Mona, chị sẽ giúp em có tiền mua thuốc cho bà. Nhưng với một điều kiện! "
" Vâng! Vì để cứu bà, chuyện gì em cũng làm hết ạ! "
Mona cười mỉm, cô nói hãy cho cô ở lại đây và túi tiền nhỏ này sẽ là của Mark. Cậu vui vẻ đồng ý, vì khi bà tỉnh dậy nhất định cũng sẽ giống cậu. Mark cầm túi tiền chạy đi mua thuốc, Mona dặn cậu hãy mua thêm ít đồ ăn bồi bổ.
Còn bản thân Mona, cô cởi mũ áo choàng hít thở không khí trong lành, tiếng chim hót líu lo và tiếng suối chảy róc rách. Bây giờ Mona hoàn toàn hưởng thụ cái gọi là tự do, rời khỏi chốn hoàng cung hoa lệ.
Bà của Mark vẫn đang nằm trên giường ngủ, chỉ có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau. Căn nhà không hề tồi tàn mà chỉ nhỏ một chút. Mona cầm chổi lên quét, làm việc mà cô chưa hề làm trước đây.
Một lúc sau, Mark trở về trong tâm trạng hớn hở vì đã có thuốc và thức ăn cho hôm nay. Cậu bất ngờ trước dáng vẻ dưới lớp áo choàng của Mona, vô thức thốt lên.
" Chị Mona, chị là thiên thần được thượng đế phái xuống giúp đỡ em và bà đúng không ạ? "
" Mark, sao em lại nói mấy điều kỳ lạ đó chứ? Chị cũng như em, là một người bình thường thôi! " Mona khúc khích cười. Cô kêu Mark hãy nấu thuốc cho bà uống.
Mona không biết nấu ăn nên Mark đã tự làm mọi việc, cậu nhóc tuy nhỏ nhưng giỏi giang. Chắc là bà cậu Mark dạy dỗ cậu rất kỹ. Sau khi được uống thuốc vì sắc mặt của bà đã đỡ hơn.
" Nếu bà mãi vẫn chưa tỉnh, em hãy mời bác sĩ đến tận nhà nghe chưa? Nhưng trước hết, phải báo với chị một tiếng. Chị không muốn bất cứ người lạ nào nhìn thấy mình. "
" Có phải vì chị sợ màu tóc cùng đôi mắt đỏ sẽ bị người khác sợ đúng không ạ? Yên tâm đi, chị là ân nhân của em mà! "
Cả hai đang dùng bữa trưa trong tiếng cười vui vẻ, Mona cũng thấy nhớ Mirin. Không biết khi cô đi em ấy có bị trả về khu giặt giũ, mặc dù Mona cũng muốn dẫn theo Mirin.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Mirin vẫn như thường lệ, chuẩn bị nước rửa mặt và nước tắm cho Mona, nhưng khi cô mở cửa sổ mới nhận ra chủ nhân mình biến mất. Mirin hoảng hốt tìm kiếm khắp phòng và khu vực gần đó nhưng không thấy.
Cô nuốt nước bọt mở toang của phòng làm việc của Eugene làm cho anh bất ngờ, Elodas nổi giận vì sự thiếu tế nhị của Mirin. Nhưng cô đã cắt ngang lời của Elodas bằng thông báo Mona đi đâu từ sáng sớm.
Eugene đập bàn đứng dậy, lập tức ra lệnh cho Elodas điều động toàn bộ người lục soát hoàng cung, dù có là kẻ hở nhỏ nhất. Thái hậu Monica đi dạo với Luna Vincennes thì thấy binh linh hối hả làm gì đó, nên bà đã sai người hầu đi hỏi tình hình.
" Dạ thưa Thái hậu, công nương. Sau khi tìm hiểu thì tôi được biết thì họ đang tìm quý cô Mona theo lệnh của bệ hạ! "
" Quý cô Mona? Chắc có lẽ cô ta bỏ trốn rồi. Đúng thật biết điều thì nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Mà hoàng đế lại làm chuyện thừa thãi quá đấy " Thái hậu Monica tặc lưỡi, cái gai trong mắt giờ cũng tự biến đi thay vì để bà nhổ nó.
Luna Vincennes gật đầu đồng ý với Thái hậu Monica, Mona đó vẫn còn rất sáng suốt khi tự mình rời đi. Đỡ phải để Luna tốn công, giờ thì bệ hạ đã không còn ai bên cạnh, cô nhẹ lòng hẳn.
Eugene căng thẳng đi đi lại lại trong phòng, đêm qua anh còn ở bên Mona, vậy mà buổi sáng cô ấy biến đâu mất. Elodas đi vào và quỳ xuống trước Eugene, anh hơi lắp lửng.
" Thưa bệ hạ, là chúng thần vô dụng. Dù đã cố tìm kiếm, lục tung hoàng cung lên nhưng vẫn không thấy quý cô Mona. E rằng, cô ấy đã chạy trốn khỏi đây rồi ạ! "
" Chạy trốn? Ngươi nói cái quái gì vậy? Hoàng cung này từ bao giờ đã giống như nhà hoang muốn vào thì vào, muốn ra thì ra? Rốt cuộc đám binh lính canh gác cổng hoàng cung có đang làm việc không? " Một luồng sát khí bung tỏa xung quanh Eugene, Elodas cũng phải khiếp sợ. Lần đầu anh thấy hoàng đế nổi giận.
Không thể trần trừ, Eugene ban bố tìm kiếm trên toàn đế quốc, bất cứ ai tìm được và đưa Mona về đây, nhất định sẽ được thưởng lớn, biệt thự, tiền vàng, đất đai đều có thể đáp ứng
Elodas rời khỏi phòng, dù trong công việc bệ hạ có giận thì một chút là nguôi, nhưng lần này thật quá mãnh liệt, như ngài ấy biến thành người khác vậy.
" Ngài Martini, sao rồi ạ? Đã tìm thấy chủ nhân của tôi chưa? " Mirin chạy lại chỗ Elodas khi vừa gặp anh
" À cái đó...Bệ hạ đã ra sắc lệnh mở rộng phạm vi tìm kiếm. Tôi không hiểu vì sao quý cô Mona lại tác động mạnh tới bệ hạ như vậy, đau đầu quá! " Elodas mệt mỏi kể lể. Mirin mời anh ly trà nhưng anh không còn tâm trạng để uống
Thái hậu Monica đã nói chuyện cùng Eugene ở nhà kính, sau khi bà biết việc anh đang làm. Bà thẳng thừng nói nó thật lố bịch và ngu ngốc. Chỉ vì một đứa con gái từ Elmer đưa tới mà hoàng đế Azarial phải tốn công sức như vậy.
" Mẹ! Người cứ mặc kệ con đi ạ! Con không muốn phải đánh mất vật quý giá mà con yêu thích. Đóa hoa hồng trắng tinh khiết chỉ được phép nở rộ nơi mảnh đất hoàng cung này! " Eugene nghiêng đầu và trả lời Thái hậu Monica một cách hời hợt. Anh nhấp trà, sau đó bỏ đi
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Đến chiều thì bà cũng tỉnh dậy, Mark mừng rỡ nên đã ôm bà thật chặt, cậu kể về sự giúp đỡ của Mona. Bà cũng cảm ơn Mona rất nhiều và hứa sẽ để cô sống cùng họ.
Tuy không giúp được bao nhiêu nhưng Mona cũng đã cố gắng hết sức, bà của Mark khỏe lại hoàn toàn, công việc mà bà đang làm chính là may khăn tay, búp bê.
Sau đó hai bà cháu họ sẽ đem các sản phẩm ra chợ bán, dù số tiền ít ỏi nhưng vẫn giúp họ no nê một ngày. Mona thấy trang sức đem theo không dùng nên đã đưa thấy cho bà, để họ có thể mua đồ cần thiết.
Cuộc sống giản dị cứ trôi qua, cũng đã nửa tháng Mona ở chung với hai bà cháu Mark. Cô cũng học được cách may vá và nấu ăn. Thỉnh thoảng sẽ cùng Mark vào rừng hái nấm, rau rừng.
Rin - cô bé sống ở làng và là bạn của Mark. Cô ấy hay đến nhà chơi, ấn tượng đầu tiên mà Rin khi thấy Mona là kỳ lạ và đáng sợ, cứ như Mona đang nguyền rủa ai đó. Mark đã nhờ Rin giữ bí mật về sự hiện diện của Mona trong nhà cậu, và cô bé cũng đồng ý.
Cứ mỗi lần Rin nhìn vào đôi mắt của Mona, là cô ấy lại thấy lạnh sống lưng. Vậy nên khi ở nhà Mark thì Rin chỉ nói chuyện với cậu và hoàn toàn ngó lơ Mona.
Vào mùa thu hoạch lúa, Mark đã cùng Rin đi giúp các bác lớn tuổi kiếm thêm chút tiền, trên đường về Mark đếm trong tay được vài đồng bạc, tuy không nhiều nhưng nó xứng đáng.
" Có tiền rồi thì mình sẽ mua gì đây? " Mark vò đầu suy nghĩ.
" Cậu định mua gì sao? " Rin tò mò hỏi
" À, tớ đang tính mua quà tặng chị Mona nè, chị ấy ở với bà cháu tớ cũng một thời gian rồi. Nhờ có chị mà bà mới khỏe lại, chuyện đó cậu cũng biết mà Rin nhỉ? " Mark quẹt mũi như kiểu tự hào.
" Mark, bộ cậu thích chị Mona lắm à? " Đôi mắt Rin tối sầm lại, giọng cũng thấp hơn.
" Tất nhiên rồi, sau này khi trưởng thành và kiếm được nhiều tiền lo cho bà, thì việc tiếp theo mà tớ sẽ làm chính là cưới chị Mona, chúng tớ chỉ cách nhau vài tuổi thôi! Người đẹp như chị ấy ai mà không thích "
Rin đột nhiên đứng lại, Mark hỏi thì cô bé trả lời rằng mình để quên đồ ở nơi làm việc, giờ sẽ quay lại đó lấy. Rin kêu Mark hãy về trước vì nhà cậu xa hơn nhà cô.
Dọc đường đi, Rin cứ đá những hòn sỏi bên đường, rốt cuộc thì bà chị quái dị ấy có chỗ nào thu hút, mà mỗi khi gặp Mark, cậu luôn kể về Mona. Làm cho Rin bực tức và không nói ra được.
" Mình không thích chị ta chút nào, càng không thích Mark mua quà cho chị ta! Tôi ghét chị, Mona! "