Mona lau miệng mình bằng chiếc khăn tay sau khi đã được ăn no. Eugene đem khay để trả lại cho Mirin đi dẹp, sau đó anh trở lại phòng rồi nhìn Mona chằm chằm.
Cô biết sẽ không còn lý do gì để kéo dài, miệng cọp há to chờ Mona bước vào. Cô đi tới nằm lên giường, mắt nhắm tịt và bất động. Eugene nhếch môi, từ từ tiến lại gần, bàn tay anh chạm vào da thịt của Mona, trắng trẻo, mịn màng.
" Rất ngoan! " Eugene hài lòng nói
Mona chờ mãi vẫn không thấy gì nên chầm chậm mở mắt, căn phòng lúc này tối mịt, màn cửa cũng đã kéo lại.
Sau khi chờ đôi mắt quen dần với bóng tối, Mona mới thấy Eugene đang nằm ngủ bên cạnh mình, tay anh ôm lấy eo và đầu chui rúc vào ngực cô.
Mona nhớ lại Eugene từng nói anh hay bị mất ngủ vì áp lực công việc. Vậy mà bây giờ lại đánh một giấc ngon lành như thể không có gì khiến anh thức dậy.
Gương mặt sắc xảo say ngủ của Eugene trông rất yên bình, Mona chưa thể dừng việc ngắm nó. Tay cô chạm vào phần tóc gáy và nhẹ nhàng vuốt ve như đang ru ngủ.
Vị hoàng đế trẻ này cũng thật tội nghiệp, sức khỏe ngày càng bị bào mòn vì đất nước của mình. Phải chăng đây chính là cái giá mà Eugene phải trả khi trở thành bậc quân chủ?
Có vẻ khi Mona đòi ăn đã làm Eugene mất hứng thú, như vậy cũng tốt. Giờ thì cô cũng nên đi ngủ, ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi, mong ngày mai sẽ tốt hơn.
Những tia nắng qua khung cửa sổ chiếu rọi vào Mona, cô nhận ra trời sáng rồi. Mở mắt thì thấy trên giường chỉ còn mình cô, có vẻ Eugene đã rời đi từ sớm.
Mirin xuất hiện đem nước vào cho Mona rửa mặt, thấy cơ thể chủ nhân vẫn lành lặn làm cô rất vui. Mặc dù hoàng đế ở đây cả đêm nhưng có vẻ bọn họ không làm gì cả, chắc chỉ ôm nhau ngủ.
Đã lâu Eugene không có được một giấc ngủ đúng nghĩa, bên cạnh Mona thật khiến anh an tâm, mùi hương từ cơ thể cô cũng rất quyến rũ nên tâm trạng của Eugene vô cùng tốt.
Nhưng người mệt mỏi đau khổ ở đây lại là Elodas Martini, khi anh đã phải đứng bên ngoài cả đêm để canh gác như một tên lính. Chẳng hiểu vì sao bệ hạ lại ngẫu hứng như vậy, cứ tưởng chỉ đến một lúc, ai dè lại ở cho tới sáng
Elodas rất muốn được chợp mắt ngay bây giờ, và hiện tại phải cùng Eugene đến phòng ăn để dùng bữa sáng với Thái hậu Monica và công chúa Sofie.
Tất cả đều ở đó chờ Eugene, ngoài ra còn có sự xuất hiện của cha con công tước Vincennes. Vừa ăn Eugene chỉ nghĩ tới Mona đang làm gì? Và cô ấy đã dùng bữa sáng chưa?
Thái hậu Monica hỏi Eugene về bạn nhảy điệu đầu tiên của anh, lúc này anh mới trở về hiện tại. Câu trả lời xuất phát từ miệng anh chính là cái tên Luna Vincennes, đúng ý của Thái hậu Monica và cả công tước ngồi đó. Luna thì vui mừng khôn xiết.
Đây đã là năm thứ 3 cô được nhảy điệu đầu tiên với hoàng đế bệ hạ. Lúc đó Luna sẽ ăn mặc thật đẹp, đeo trang sức mà Thái hậu tặng. Trở thành tâm điểm của giới quý tộc này, sẽ có người ganh tỵ với Luna nhưng cô sẽ không quan tâm họ.
Việc trang trí đại tiệc đã xong, chỉ còn đợi tối ngày mai là bất đầu khai màn. Eugene đã làm việc chăm chỉ như một chú ong để nó diễn ra thật tốt đẹp. Luna Vincennes sẽ cùng Thái hậu Monica đi dạo sau bữa sáng, còn công chúa Sofie thì đi gặp bạn của mình.
Eugene đứng ở cửa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, tay cầm tách trà nhâm nhi một cách thư giãn. Trong đầu Eugene suy nghĩ có cách nào để Mona chịu tham gia tiệc cùng anh?
Dù Eugene không hoàn toàn ép cô làm vậy, nhưng nếu có sự góp mặt của Mona, nhất định sẽ khiến đêm mai trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Anh muốn được chứng kiến Mona đối đầu với đám quý tộc ngoài kia.
" Elodas... Elodas... Ngươi ngủ à? " Eugene kêu mãi nhưng người hầu của mình không trả lời.
Bổng Elodas bật dậy khi đang gục xuống chợp mắt một xíu, anh liền dùng cổ tay áo lau đi vết nước bọt trên mép môi. Elodas bước ra khỏi bàn làm việc và quỳ trước Eugene.
" Thưa bệ hạ... ngài có gì cần sai bảo? "
" Hãy đem đến một chiếc váy thật lộng lẫy rồi đặt nó trong hộp quà. Ta sẽ đọc để ngươi viết thư kèm theo! Người nhận sẽ là Mona! "
" Quý cô Mona sao ạ? " Elodas tỏ ra khó hiểu nhưng anh vẫn làm theo. Anh không biết bệ hạ của mình nghĩ gì, chẳng lẽ...
Anh chạy tới phòng may hoàng gia, nhờ người phu trách ở đó chọn dùm mình một chiếc váy. Quý cô Lily - nhà thiết kế chính đã đem ra chiếc váy đỏ nhạt, có ngọc trai là vật trang trí chủ đạo, vì đây là dạng váy đuôi cá nên bó sát ở trên và bung xòe từ phần gối tới chân. Rất tôn dáng.
" Thưa ngài Martini, đây là mẫu tôi vừa thiết kể ra luôn đấy. Anh chọn cho bạn nhảy mình à? " Quý cô Lily tò mò hỏi, nhưng Elodas lắc đầu, bây giờ anh mệt quá tâm tư đâu mà nhảy với múa.
Elodas gói vào chiếc hộp như lời Eugene căn dặn, sau đó anh trở về để viết bức thư kèm theo món quà. Quả nhiên phán đoán của anh hoàn toàn đúng, ánh mắt lờ đờ của Elodas nhìn món quà đang cầm trên tay
" Nếu làm vậy... bệ hạ sẽ biến đại tiệc ngày mai thành cái chợ mất! " Elodas thở dài đi trên hành lang dẫn tới phòng của Mona.
Mirin đã lén lấy một vài quyển sách từ chỗ ngài Albert đem về cho Mona đọc, vì ở yên trong phòng hoài cũng chán. Mirin còn gợi ý thêm cho Mona một vài thú vui khác như thêu thùa, vẽ tranh, đàn piano hoặc violin, chơi cờ...
Mona lại lắc đầu vì chỉ có đọc sách mới là thú vui chính của cô. Mirin cũng bó tay vì người thì đẹp mà sở thích nhạt nhẽo quá. Nhưng Mirin cũng rất tôn trọng điều đó.
Tiếng gõ cửa phát lên, Mirin đi ra mở thì có hộp quà nằm dưới sàn. Phía trước cũng chẳng có ai kể cả người dọn dẹp, hết cách Mirin liền đem nó vào trong.
" Gì thế? "
" Em không biết thưa quý cô. Có vẻ là tặng cho cô nhưng em không thấy người đem đến. Để em mở ra xem thử! "
Mirin nhanh nhảu mở nó ra, cô ngạc nhiên vì bên trong là một chiếc váy đẹp và sang trọng. Cô cầm lên, thích thú khoe trước mặt Mona. Bức thư từ trong đó rơi xuống dưới chân cô, cô nhặt lên, nó lại ghi là gửi Mona.
Vì vậy Mona không ngần ngại mở bức thư, ánh mắt cô chậm rãi lướt theo từng dòng chữ được ghi bên trong, nhưng đôi chân mày cũng nhíu lại thể hiện sự tức giận sau khi đọc.
Mona lập tức xé nát bức thư dưới sự ngỡ ngàng của Mirin. Chỉ người đó mới có quyền làm vậy, thậm chí anh ta còn gửi sẵn váy cho cô như kiểu, nhất định Mona sẽ làm theo những gì được ghi bên trong.
[ Hãy mặc thứ này và tham gia buổi tiệc tối mai. Nếu như em không làm vậy, cái tên Felix Montbard sẽ lập tức biến mất khỏi hàng ngũ binh lính hoàng gia ]
Cô kêu Mirin hãy ném thứ này vào tủ đồ và cô không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa. Mona bực dọc nhấp một ít nước trà cho hạ hỏa, nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Felix là người luôn giúp đỡ Mona khi trên đường đi đến Azarial, trò chuyện để cô đỡ buồn chán, có đồ ăn ngon đều nhường cho cô một ít. Không khinh thường cô là người Elmer bại trận, hay miệt thị ngoại hình.
Và trong chuyện này, Felix là người ngoài cuộc khi phải chịu sự vô lý của Eugene De Azarial. Cậu ấy sẽ không thể đòi lại công bằng khi bị đuổi vô cớ chỉ vì thân phận thấp cổ bé họng. Bàn tay cầm ly trà của Mona run lên, môi thì bặm chặt.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Eugene hài lòng khi nghe Elodas báo cáo rằng người hầu nhỏ của quý cô Mona đã nhận hộp quà. Đó là một yêu cầu bất khả thi, Eugene muốn biết Mona sẽ quyết định thế nào khi đã cho người điều tra về Felix Montbard.
Mối quan hệ của họ rất tốt khi anh lính nhỏ cứ cứ bám lấy cô gái xinh đẹp trong suốt chuyến hành trình. Eugene không cần phải đích thân làm mà chỉ cần Elodas truyền lại lời mình.
" Được rồi, Elodas ngươi hãy về nghỉ ngơi đi! "
" Hả? Bệ hạ? Người cho thần đi thật sao? " Elodas đang lờ đờ thì giật cả mình. Nhìn thấy cái gật đầu từ Eugene liền lập tức cúi chào và chạy thật nhanh đi.
Luna Vincennes lấy hơi thật sâu và gõ cửa phòng làm việc của Eugene, cô vén váy hành lễ trước anh, Eugene đang bận nên chăm chú viết không ngước nhìn lên Luna.
" Công nương Vincennes, đến đây có việc gì vậy? "
" Thái hậu Monica muốn tôi với ngài đi dạo cùng nhau ạ. Không biết bây giờ ngài có rảnh không? "
"..."
Lại là Thái hậu Monica, bà ấy lúc nào cũng yêu thích Luna Vincennes. Eugene nhìn Luna bằng ánh nhìn lãnh đạm, thấy gương mặt đang mong chờ đó, dù sao công tước cũng ở đây, chiều lòng con gái thì cũng như làm hài lòng ông ta.
Eugene đứng dậy, anh đưa tay để Luna Vincennes vịn vào. Cả hai cùng dạo bước dưới khu vườn rộng lớn, đẹp như mơ tại hoàng cung. Các hầu nữ đều ngắm nhìn sự hiện diện của họ, trầm trồ không hết lời.
Luna Vincennes bên cạnh Eugene luyên thuyên rất nhiều, cô cố tạo bầu không khí vui vẻ. Dưới nụ cười của Eugene, không ai biết anh đang nghĩ gì. Bổng Luna hô lên " Quý cô Mona " làm cho Eugene ngước nhìn.
Mona đang cùng Mirin đi về ở phía đối diện họ. Cô nhìn thấy Luna khoác tay Eugene trông rất tình cảm, dù sao họ cũng là một cặp đôi hoàn hảo và quyền lực nhất đế quốc. Mona và Mirin hành lễ.
" Không ngờ lại gặp quý cô Mona ở đây, trùng hợp quá. Về tiệc trà hôm qua, các tiểu thư bạn tôi đã nói vài lời thiếu lịch sự. Mong quý cô Mona rộng lượng bỏ qua! " Luna ngày càng siết cánh tay của Eugene, nó khiến anh không thoải mái.
" Công nương không cần phải câu nệ làm gì. Tôi thấy nó cũng bình thường thôi ạ, vì tất cả đều là sự thật! " Hai bàn tay Mona nắm chặt vào nhau. Những lời này nên nói vào hôm qua thay vì bây giờ.
Mona bảo mình đang đi dạo vì cơ thể không khỏe, tâm tư rối bời. Mong cảnh vật đẹp đẽ này sẽ giúp cô phần nào giải tỏa, Luna bảo cô và Eugene cũng đang đi dạo, Mona cúi đầu chào sẽ không làm phiền hai người nữa.
Cô lướt qua người Eugene, anh quay đầu nhìn Mona và thấy đôi mắt chớp nhoáng chứa đầy sự u buồn. Ngược lại Eugene còn thấy phấn khích, anh muốn xem Mona sẽ làm gì vào đêm mai. Eugene mong cô không vô tình tới mức làm người từng là bạn đồng hành bị đuổi
Anh tiếp tục mời Luna đi tiếp, cô hơi nghiến răng vì thấy bệ hạ chú ý đến Mona như vậy. Nhất định, nhất định ngoài bản thân mình, Luna sẽ không cho bất cứ ai tiếp cận Eugene vào bữa tiệc ngày mai.
Buổi chiều dần buông xuống thay thế cho màn đêm đầy sao, lại sắp trôi qua một ngày bình thường. Mona cũng đã dùng xong bữa ăn, cô ngăm mình trong bồn tắm rải cánh hoa hồng
Tận hưởng những phút giây yên bình, kế hoạch bỏ trốn cũng vì tên hoàng đế đáng ghét mà bị trục trặc. Nhưng không vì thế mà Mona nản lòng, cô tặc lưỡi.
" Chỉ cần xuất hiện một chút, đầu trí với bọn quý tộc. Và mình sẽ lẻn đi thật sớm! Ít nhất nó cũng đủ đáp ứng điều kiện mà hắn đã đưa ra, Felix sẽ không bị đuổi! "