Người Tình Giấu Mặt

Chương 9: Gặp lại



Bốn năm sau, Ân Tịch 21 tuổi đứng sau một đàn những ngôi sao, ngẫu nhiên diễn một số vai phụ nhỏ bé, có đôi khi giúp đỡ đại minh tinh xách túi xách, tuy là như vậy, nhưng Ân Tịch vẫn rất vui vẻ, bởi vì sau 1 tháng cô cũng có thể kiếm được 1vạn 2, hơn nữa công việc ở chỗ dì Hồng cũng kiếm thêm được một ít tiền nữa, có đôi khi cô còn có thể bán được một cuốn tiểu thuyết trên mạng, chi phí sinh hoạt của mẹ cũng có thể ổn định, có điều là thời gian nghỉ ngơi của cô ngày càng thêm thiếu.

“Mẹ, chừng nào thì mẹ mới ăn cơm cùng Tiểu Ức vậy?” Một bé gái kéo dài thanh âm nói vào trong điện thoại.

“Tiểu Ức ngoan, bây giờ mẹ đang rất bận, con tự mình tìm gì đó ăn đi, phòng bếp không có thì tìm tủ lạnh. Ân Tịch vừa nói chuyện điện thoại một bên cầm hai bộ quần áo mới của A Đồng (nữ minh tinh mới nổi năm nay) đặt lên bàn.

“Mẹ, vì sao mẹ mãi mãi lúc nào cũng vội vậy, Tiểu Ức chỉ là rất nhớ mẹ thôi. Đã hai ngày không có gặp mẹ rồi.” Giọng bé gái vẫn bướng bỉnh như trước nói vào điện thoại.

“Tiểu Ức, mẹ chính thức nói với con, con đã ba tuổi rồi, không nhỏ nữa, phải học chăm sóc chính mình, mẹ còn rất nhiều việc phải làm, nếu tối muộn mà cụ ngoại còn chưa có trở về, tự mình tìm cái gì đó để ăn đi.” Ân Tịch cưỡng chế cúp điện thoại, sau khi cúp xong, ở trong lòng lại lặng yên nói: “Tiểu Ức, mẹ cũng nhớ con.”

Cô cầm quần áo trực tiếp đi vào phòng hóa trang, nhìn thấy A Đồng đang đứng ở đó nũng nịu gọi điện thoại.

Ân Tịch nhíu mày, bắt đầu sửa sang lại những thứ mà cô ta yêu cầu. Làm việc ở chỗ dì Hồng lâu ngày, ngôi sao nào được đại gia nâng đỡ, cô chỉ cần nhìn là biết.

A Đồng dựa vào bộ ngực 36D, thu phục tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Đặng Tự Cường, cô ta hầu ngủ hắn, hắn ta cấp cho cô một dự án đầu tư mới, làm cho cô ta nhận được rất nhiều hợp đồng quảng cáo . . . . Tình huống như vậy, Ân Tịch đã muốn nhìn đến quen cả mắt, mà cô lại vẫn như trước hỗn tạp trong đám sao “hot” gì đó.

Mà A Đồng, dựa vào bộ ngực cỡ 36D đã xây dựng được thương hiệu “ngôi sao gợi cảm.” , đi đến đâu cũng “đệ nhất không đối thủ.”

“Được, Đặng tổng, tối hôm nay em sẽ tới, nhưng là ngài không thể lại đối đãi A Đồng như vậy nha, A Đồng sẽ không chịu nổi đâu, vâng . . . . A . . . .” Thanh âm của A Đồng nũng nịu, mang theo khiêu khích kinh thiên động địa.

“Đặng tổng, ngài thật là hư hỏng nha, a . . . Như vậy sao được? Đặng tổng, ngài thật xấu . . . . .”

Ân Tịch lãnh đạm đứng một chỗ, thật sự là chịu không nổi mà đi ra ngoài.

----------------------

Tề gia, cả nhà ngồi quây quần lại ăn bữa tối.

“Tư Di, đêm mai có party, con cùng đi với mẹ đi.” Ngô Niệm cười nói với cô.

“Mẹ, mẹ bất công, con cũng muốn đi, vì sao mỗi lần mẹ chỉ mang chị đi chứ?” Tề Tư Mục ở một bên tức giận bất bình.

“Chị con đã 21 tuổi, con gái nên thừa dịp thuổi xuân đẹp nhất mà tìm một người chồng tốt. Tư Mục cũng 18 tuổi, có vừa ý cái gì không? Nói xem coi, bà nội có thể giúp con thực hiện hay không?” Lâm Âm Ái cười nói.

“Bà nội, cháu muốn là một minh tinh, cũng không thể không được chứ?” Tề Tư Mục làm nũng nói.

“Cháu dám, minh tinh là cái thứ gì? Cũng chỉ là con hát mà thôi.” Lâm Âm Ái quẳng đũa xuống, lớn tiếng cả giận nói.

“Bà nội, bà quá cực đoan, bây giờ đã là thời đại nào rồi, cháu điễn sẽ không phải là mấy trò xằng bậy gì.” Tề Tư Mục ở một bên tiếp tục tranh thủ thuyết phục Lâm Âm Ái.

“Cháu tốt nhất hãy chết tâm đi, cháu sẽ làm minh tinh, trừ khi bà chết.” Lâm Âm Ái ngoan độc nói, quay đầu hướng phòng chính mình đi đến.

Tề Tư Mục tức giận đến mức đem bát ném loảng xoảng, lớn tiếng hét một câu: “Cháu nhất định sẽ là minh tinh, hơn nữa còn là một đại minh tinh.”

--------------------

Trên con đường trung tâm của thành phố K, trong một tòa nhà cao tầng, ánh đèn lòe loẹt của tập đoàn Thân thị chiếu rọi đống cao ốc phía dưới.

“Thân tổng, bên ngoài có một người nói là bạn của ngài ở bên Anh muốn gặp.” Thư ký vẫn duy trì nụ cười tác nghiệp, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Thân tổng, trái tim xuân sắc đập nhộn nhạo lên.

“Cô cho họ vào đi.” Người đàn ông buông văn kiện trong tay xuống, trong đầu hiện lên những người bạn ở Anh, chính là người ấy sao? Cư nhiên đã tìm được đến công ty?

Cửa mở ra, người đàn ông gỡ kính mắt xuống, cười như không cười nhìn hắn.

“Cậu trở về từ khi nào thế? Tại sao không báo cho mình một tiếng, rất không phải bạn bè nha.” Trong mắt người đàn ông lộ ra biểu tình kinh hỉ.

“Tôi làm sao dám quấy rầy công việc của chủ tịch Thân cơ chứ, xem ra một năm nay cậu ở đây cũng đã quá hô mưa gọi gió đấy, một chút không vừa ý cũng không thấy, mình còn nghĩ cậu bị cái thằnb gọi là em trai kia ép tới quay cuồng chứ, xem ra năng lực của cậu vượt xa dự đoán của mình, ha ha.” Người kia cười lớn đi qua gắt gao ôm lấy hắn.

“Mẹ cậu nguyện ý để cho cậu trở về sao?”

“Việc làm ăn bên Anh mình quản không tồi, hiện tại giao cho anh cả của mình xử lý, sau đó mẹ cũng muốn mình có thể tiếp nhận việc làm ăn ở thành phố K. Kỳ thật cậu biết lần này mình trở về cũng không phải là vì việc làm ăn, là bởi vì ngần ấy năm mình vẫn không có quên cô ấy.” Trong mắt người đàn ông không có lấy một tia bất cần đời, một tia mất mác xẹt qua.

“Trữ Dịch nhiều năm như vậy, cậu xác định cô ấy vẫn còn nhớ rõ cậu sao?”

“Tử Duệ, vậy cậu đã trở về hai năm rồi, cậu đã tìm được cô gái kia chưa?” Trữ Dịch không trả lời mà hỏi hắn.

“Không có, đây tựa như mò kim đáy bể vậy, nhưng mình sẽ không từ bỏ, mình vẫn cảm nhận được cô ấy còn ở thành phố K này.” Tử Duệ lắc lắc đầu, không khỏi thời dài một phen.

“Về cô ấy, cậu cái gì cũng không biết, nếu như cô ấy đi qua người cậu, cô ấy không đeo vòng cổ, cậu sẽ nhận được cô ấy chứ?” Trữ Dịch lại hỏi một lần nữa.

“. . . .” Tử Duệ im lặng nhìn hắn, không phải hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chính là hắn tin tưởng, hắn nhất định có thể nhận ra cô, dựa vào hơi thở trên người cô hắn nhất định sẽ nhận ra, luôn tại thời điểm thất vọng nhất hắn tự an ủi bản thân như vậy.

“Có mấy công ty giải trí liên hệ với mình, có cả Thịnh Thiên, cậu nói mình có nên đi tiếp hay không?” Trữ Dịch trêu ghẹo nhìn Thân Tử Duệ.

“Làm ăn với nó, không chỉ cần có trí thông minh, còn phải có thủ đoạn, mình hy vọng cậu nên thận trọng.” Tử Duệ nghiêm túc nói.

“Cậu yên tâm đi, mình sẽ không sao đâu. Mình tính toán ở thành phố K sáng tác bốn bài hát, đây cũng là 4 tác phẩm cuối cùng của mình, từ nay về sau, trái tim mình đều đặt ở công ty.” Nói đến đây, ánh mắt Trữ Dịch hiên lên tia ưu sầu thản nhiên.

Xuất thân của hắn đã quyết định hắn không thể đem âm nhạc thành sự nghiệp của hắn, vô hình chung, hắn cũng chỉ hy vọng đem âm nhạc trở thành niềm đam mê. Trừ bỏ người nhà cùng Thân Tử Duệ, không ai biết Trữ Dịch chính là nhạc sĩ nổi danh thế giới KC.

“Ân Tịch, đến khi nào anh mới có thể tìm thấy em?” Trữ Dịch ở trong lòng thầm nhắc, lâm vào vô hạn nhớ nhung.

Tề gia.

“Chị, lần này chị nhất định phải giúp em. Bằng không em nhất định chết mất.” Tề Tư Mục lôi kéo tay chị mình nói.

“Em muốn chị phải giúp em thế nào? Chính em phá thành một bãi chiến trường, chị phải thu dọn giúp em thế nào, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết mọi vấn đề đâu.” Tề Tư Di bôi dầu dưỡng ẩm cho tay, thản nhiên nói.

“Chính là vai điễn đã có, tuy rằng không phải là vai chính, nhưng là vai diễn này cũng rất được hoan nghênh, hơn nữa cuối tuần sẽ công chiếu.” Tề Tư Mục dè dặt nói.

“Em đúng thật là ăn gan hùm mật báo rồi, bà nội mà biết được, em đừng nghĩ tiếp tục ở trong nhà nữa.” Tề Tư Di có vẻ nghi ngờ với vai diễn này.

“Bà nội thế nào em cũng không thèm quản nữa, em lần này nhất định phải giật được giải nữ diễn viên mới triển vọng của Kim Kê Bách Hoa, em nếu như đã quyết định bước chân vào giới điện ảnh, em đây nhất định phải nổi tiếng, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.” Tề Tư Mục cắn răng thề, trong ánh mắt lộ ra tia ngoan độc hoàn toàn không phải của cô gái mới 18 tuổi.

“Chị thấy em đúng là điên rồi.” Tề Tư Di không thể hiểu nổi em gái mình vì cái gì lại ham muốn gặp may như vậy, mà đối với đứa em này, cô đúng là thật đau đầu và bất đắc dĩ.

“Chị, em biết chị nhất định có cách mà, hiện tại chị đã có địa vị không tồi trong công ty, bà nội coi trọng chị như vậy, hơn nữa chị cũng quen biết nhiều người hơn so với em, chị giúp em nghĩ cách đi, em nhất định phải nhận được giải thưởng kia kìa.” Tề Tư Mục tiếp tục dây dưa.

Tề Tư Di nhìn em gái, dừng lại một phút sau mới nói,: “Đêm mai có party, chị nghĩ có một người sẽ tới, hắn khẳng định có thể giúp em, em nhìn xem chị của em có mị lực đó hay không?”

Trong lòng Tề Tư Di bắt đầu có một tính toán mới, như vậy không chỉ có thể giúp em gái, còn có thể giúp chính mình, bởi vì một tháng trước cô đã coi trọng người đàn ông kia.

“Chị, người chị nói đến là ai thế? Em có biết không?” Tề Tư Mục tò mò hỏi.

“Người phụ trách công ty giải trí Thịnh Thiên.”

“Người phụ trách công ty giải trí Thịnh Thiên, Thân Tử Kiều? Chị , người này nếu có thể thể thu phục, giải thưởng diễn viên mới triển vọng nhất định sẽ vào tay em, nhưng mà em nghe nói hắn ta là một kẻ rất biến thái, chị cần phải cẩn thận một chút.” Tề Tư Mục có điểm lo lắng nói.

“Chị của em là người làm việc có chừng mực, mau trở về phòng ngủ đi, chuyện của em chị sẽ giúp em giải quyết.” Tề Tư Di lộ ra cười cười, trong lòng lại nhộn nhạo dâng lên một cỗ dục vọng.

Tiếng di động đúng lúc vang lên, nhìn đến hiển thị trong điện thoại, nở nụ cười: “Tôi đã biết, ở chỗ cũ chờ tôi, tôi lập tức tới.”

Tề Tư Di mặc một chiếc áo hai dây, bên ngoài mặc một chiếc váy siêu ngắn, bộ ngực đẫy đà thoắt ẩn thoắt hiện, như là đi hẹn hò với tình nhân.

Chỉ thấy rất nhanh cô ta đã đi vào một gian phòng tổng thống trong một khách sạn cao cấp, trong phòng mơ hồ phát ra thanh âm kiều mị.

“Anh nhớ đến chết mất, hai ngày không thấy, em có biết anh nhớ em bao nhiêu không? Tiểu yêu tinh.” Thanh âm hổn hển của người đàn ông vang lên.

Chậm rãi trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai từ cổ họng của phụ nữ, rên rỉ không dứt . . . . .

Một nơi khác, ngón tay hắn nhẹ nhàng mà đem tàn thuốc bóp nát, “A Khôn, chuyện tôi sai cậu đi làm, kết quả thế nào rồi?”

“Trước mắt, thì Tề Gia Tĩnh đảm nhiệm chức chủ tịch Tề thị, nhưng là phần lớn quyền quyết định đều nằm trong tay Lâm Âm Ái mẹ của hắn, người đàn bà này không hề đơn giản. Tề Gia Tĩnh có một đứa con trai đang du học ở Mỹ, nhưng hoàn toàn là một tên công tử bột, trừ bỏ ăn chơi đàng điếm, bao nuôi đàn bà thì cái gì cũng làm không nổi.” A Khôn nhìn vẻ mặt của hắn, dừng lại.

“Nói tiếp đi.” Người đàn ông hơi nhíu mày.

“Con gái lớn của Tề Gia Tĩnh, Tề Tư Di rất lợi hại, trước mắt đang giữ chức giám đốc bộ phận thị trường của Tề thị, thực sự là có năng lực, thu phục được vài người phụ trách của công ty lớn hợp tác với bọn họ. Còn có một đứa con gái út kêu Tề Tư Mục, cô ta có vẻ rất ham thích thế giới giải trí, trước mắt sắp có phim được công chiếu, không biết cô ta đã dùng cái loại thủ đoạn gì, cư nhiên lọt vào danh sách đề cử nữ điễn viên mới triển vọng nhất của giải Kim Kê Bách Hoa.” A Khôn đứng một bên báo cáo tất thảy những điều mà hắn biết.

“Ngô Niệm có vai trò gì với Tề Gia Tĩnh, điều tra chưa?” Thanh âm của người đàn ông cực kỳ lạnh lùng.

“Tề Gia Tĩnh không phải là kẻ có thể làm việc lớn, hơn nữa làm việc không có tính toán, gặp cái gì tốt liền lao đầu vào, Ngô Niệm là người đàn bà không có tâm cơ nhưng là người có cái đầu to, đây không phải là người đàn bà dễ chọc vào.”

“Còn Tề Tư Di thì sao?” Người đàn ông có hứng thú hỏi.

“Cô ta hẳn là kẻ được việc, có mối quan hệ khá tối với Hồng thất gia, giúp Tề thị giật về vài hợp đồng buôn bán lớn.”

“Party đêm mai, cô ta sẽ đi chứ?”

“Nhà cô ta là cố ý tìm bạn trai cho cô ta, giấy mời tôi đã sai người đưa đầy đủ, chỉ cần không có vấn đề lớn thì hẳn là đã đi đến rồi.” A Khôn tin tưởng mười phần nói.

“Con gái út của Tề gia thì sao? So sánh với chị cô ta, ai có tiền đồ hơn?” Người đàn ông hưng phấn hỏi.

“Con gái út thì có vẻ mộng ảo một chút, không thích buôn bán, chỉ thích giới giải trí, con gái lớn thì khôn khóe được việc, hơn nữa còn có tư chất kinh doanh, bất quá nghe nói cô ta ra tay xử lý mọi việc có vẻ ngoan độc một chút.” A Khôn cẩn thận phân tích.

“Tôi thích giao tiếp với người thông minh, việc buôn bán gần đây thế nào? Thân Tử Duệ còn chủ ý đánh bật Thịnh Thiên không?”

“Việc làm ăn bên ngoài không tồi, nếu có thể tìm được một tập đoàn chống lưng phía sau, bên ngoài có thể mở rộng hơn một chút. Gần đây lão gia cùng với đại thiếu gia đều không có động tĩnh sẽ động chạm tới Thịnh Thiên, nhưng mà bọn họ vẫn bài xích việc làm ăn bên ngoài, hơn nữa tập đoàn Thân thị cũng không nguyện ý chống lưng cho một công ty nào hiết, hiện tại cơ may Thịnh Thiên dựa vào đó là rất ít.” Trong mắt A Khôn lộ ra một tia lo lắng.

“Không có Thân thị, tôi sẽ tìm nhà khác, ha ha . . .” Thân Tử Kiều nghĩ đến đại tiểu thư của Tề gia, mặt hắn càng nở rộ vui mừng, tiếng cười cũng càng ngày càng âm hiểm.

A Khôn yên lặng đứng ở một bên, nhìn thấy Thân Tử Kiều cười, trong lòng cũng nở nụ cười âm hiểm.

-----------------

Trong bữa tiệc, có rất nhiều các minh tinh điện ảnh cùng các nhân vật lớn của xã hội thượng lưu đồng thời hội tụ, ánh đèn chớp nháy liên tục, mỗi người đều đeo một cái mặt.

“Kính thưa quý vị, đêm nay là bữa tiệc hóa trang do tập đoàn Thịnh Thiên tổ chức, hy vọng mọi người có thể vui chơi thỏa thích, sau khi tháo mặt nạ, sẽ có một phần kinh hỉ mà mọi người không ngờ tới.” Tiếng của cô gái cầm microphone nhu tình mà kiều mỵ.

Nam nữ cầm ly rượu không ngừng chạm cốc, ngoài mặt là một party của xã hội thượng lưu, thực chất đây là một bữa tiệc giao dịch ngầm.

“Ân Tịch, đêm nay cháu phải trông coi cẩn thận, tan buổi dạ tiệc, hãy giám sát bọn làm thuê dọn dẹp xong xuôi thì cháu mới được về, biết chưa?” Dì Hồng nhẹ giọng nói.

“Vâng, cháu biết rồi.” Nhìn thấy hội trường tối om, cô ôm chiếc laptop yêu quý đến một góc yên tĩnh của căn phòng, lẳng lặng đánh máy.

Thân Tử Kiều đeo mặt nạ, đang định từ cửa bên tiến vào hội trường, bởi vì đêm nay, hắn nhất định phải săn được cô ta.

Đi khắp các ngõ ngách trong phòng, vô tình ngẩng đầu lên, cánh cửa hé mở, hắn thấy bên dưới ánh đèn, một cô gái đang im lặng gõ máy tính, lúc thì hơi hơi mỉm cười, có lúc lại u sầu vô cùng.

Tựa như ánh trăng dịu dàng như nước chiếu vào trái tim lạnh lẽo của hắn, hình ảnh yên bình như vậy chiếu rọi thật sâu vào trong tâm trí hắn, hắn thề với lòng, hắn nhất định phải có được cô gái này.

Hắn nở nụ cười giả tạo đi vào party ồn ào, nhìn thấy cơ thể của các cô gái lướt qua trước mặt hắn.

Thân Tử Kiều tập trung vào mục tiêu phía sau, từng bước một đi qua, tựa tiếu phi tiếu đứng trước mặt cô.

“Uống một ly chứ.” Cô gái trẻ kiều mỵ chạm nhẹ ly vào ly rượu của hắn, chậm rãi đưa ly rượu lên môi, từng chút từng chút uống vào, nhưng ánh mắt vẫn đầy dụ dỗ mà nhìn về phía hắn. Có lẽ là cố ý, một giọt rượu vang còn dính trên môi làm cho người đàn ông rục rịch.

Tay hắn nhẹ nhàng mà lau đi giọt rượu vang bên môi cô, mà cô há miệng cắn ngón tay hắn, thân thể tiến thêm một bước về phía trước, giống như vô tình mà va chạm vào nơi mẫn cảm của hắn.

Mùi nước hoa trên người cô gái từ từ bao vây hắn, tay hắn ôm chầm lấy thắt lưng cô, “Tôi có thể lý giải động tác vừa rồi của cô là muốn dụ dỗ tôi không?”

“Anh nghĩ sao?” Tay cô nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn, nửa thân trên như dính sát vào người hắn, lại như có như không mà cọ sát.

Tay hắn dùng sức ôm chặt, thắt lưng của cô gái càng thêm cọ sát nơi mẫn cảm của hắn, tay cô ta bắt đầu không kiêng nể gì chạy loạn trên người hắn.

“Chúng ta đến chỗ khác, chơi sẽ càng vui hơn.” Hắn ở bên tai cô mà thổi nhẹ.

“Muốn chơi thế nào?”

“Đi rồi sẽ biết.” Thân Tử Kiều kéo tay cô chậm rãi rời khỏi party.

“Tề Tư Di, cô chắc chắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.” Thân Tử Kiều nhẹ giọng nói thầm trong lòng.

---------------------

Trong buổi party, một nữ nhân gợi cảm mà yêu mị di chuyển một vòng tròn, nhẹ nhàng mà ôm lấy cổ một người đàn ông cao lớn.

“Tôi biết khuôn mặt anh bên dưới chiếc mặt nạ này trông như thế nào.” Cô ta hùng hồn nói, mùi nước hoa trên người nồng nặc.

“Ồ, vậy cô nói xem trông như thế nào?”

“Sườn mặt nghiêng 45độ, sự trầm ổn của Thân Tử Duệ cùng sự phóng đãng không thể kềm chế.” Tay cô tháo lỏng cà-vạt của hắn ra, “Anh nói xem, tôi nói có đúng không?”

“Nếu cô nói đúng, vậy cô hẳn phải biết Thân Tử Duệ cực chán ghét phụ nữ trên người có mùi nước hoa nồng nặc.” Chỉ có hắn biết, từ buổi tối bốn năm trước, hắn bắt đầu chán ghét mùi nước hoa nồng nặc, và luôn nhớ đến mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của cô gái kia.

Cuối cùng, những người phụ nữ bên cạnh hắn đều không có thứ mà hắn nhung nhớ.

“Ân Tịch, mau tới hội trường để giúp đỡ, đợi lát nữa là lúc chơi trò chơi, hãy mở năm chai rượu vang, nhớ đeo mặt nạ vào.” Ân Tịch còn chưa kịp trả lời, dì Hồng đã ngắt điện thoại.

Cô lưu các file dữ liệu vào, có chút không đành mà gập laptop lại, đeo mặt nạ lên, vội vàng đi về phía hội trường.

“Hiện tại là thời điểm háo hức nhất, là lúc bắt đầu trò chơi, nếu bạn muốn có một đêm kinh tâm động phách, nếu bạn nghĩ có một thứ đáng giá mang về sau đêm nay, xin nhớ rõ phải bắt đầu 60s hắc ám kinh hồn.” Vừa nói xong, đền trong hội trường toàn bộ bị tắt hết.

Hội trường không báo trước mà đen ngòm, làm cho mọi người hưng phấn không thôi, bóng tối trong hội trường càng thêm mãnh liệt.

“Thân tiên sinh. . . . . . . . . .” Thanh âm câu hồn của một nữ nhân đuổi theo.

Thân Tử Duệ xoay người muốn rời đi nhưng phát hiện đã không kịp nữa rồi, để tránh cô gái trên người có mùi nước hoa nồng nặc kia, hắn tiện tay tóm lấy một cô gái bên cạnh kéo ra chắn trước mặt cô ta.

“A. . . . . . . . . . . Anh là ai, buông tôi ra. . . . . . . . . .” Bỗng nhiên bị kéo vào vòng ôm ấp của một người đàn ông, Ân Tịch khó chịu hét.

“Thân tiên sinh, anh ở đâu? Em không nhìn thấy anh?” Cô gái kia chưa từ bỏ ý định lớn tiếng mà gọi, hội trường cũng là một mảnh hỗn loạn và tối đen.

Không đợi Ân Tịch lấy lại tinh thần, đôi môi hơi lạnh của cô đã bị người đàn ông trước mắt này ngậm chặt lấy, bá đạo mà cạy mở miệng của cô ra. . . . . . . .

Ân Tịch dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn, còn càng dùng sức mà hôn mạnh, khiến cô không thể hô hấp. Mùi vị nam tính nhàn nhạt trên người hắn làm cô u mê, hình như đã từng ngửi qua ở đâu đó.

Thân Tử Duệ ban đầu chỉ muốn mượn cô để ngăn cản nữ nhân đáng chết kia, không nghĩ rằng vừa hôn lại làm hắn nghiện, hương vị nyà lại tươi đẹp và ngọt ngào như vậy, hương vị hỗn loạn giống như đã từng biết, làm hắn luyến tiếc khi buông cô ra. . . . . . . . . . .

Nắm cả người cô xoay một cái, lại một cái xoay người, hắn ép cô vào một góc của bức tường.

Lúc này ngọn đèn sáng lên, tất cả nhữnghoạt động đang dâng trào cũng hoàn toàn chấm dứt, một màn kích động kia như là chưa bao giờ xảy ra.

“Anh buông tôi ra.” Ân Tịch cố gắng kìm nén sự tức giận của mình.

“Không được.” Giọng đàn ông bá đạo vang lên.

“Anh nhất định không buông phải không?”

“Tôi thích cùng chơi đùa và chinh người phụ nữ nhân mà mình có hứng thú.” Hắn nhẹ đặt tay phủ lên mặt cô, “Tôi thích làn da trơn mịn của phụ nữ, không có mùi phấn son.” Hắn giả vờ nhẹ nhàng mà ngửi mùi hương trên người cô.

“Anh là đồ lưu manh.” Ân Tịch hung hăng nói ra những bất mãn của mình.

“Tôi lưu manh với cô thế nào? Tôi lưu manh với cô sao?” Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước.

“Nếu anh không bỏ tay tôi ra, anh sẽ chết rất thê thảm đấy.” Cô không có hảo ý mà nhìn hắn, một ý nghĩ tà ác xuất hiện trong đầu.

“Tôi rất muốn biết mình sẽ chết như thế nào, có muốn thử không?” Hắn lại coi thường cô, không thể nghi ngờ cô gái trước mắt này rất thông minh, cô không như chú mèo con quấn lấy hắn, mà dùng một cách khác khiến hắn cảm thấy thật hiếu kì.

“Chết tiệt.” Ân Tịch cúi đầu rủa một câu, qua ánh mắt của hắn, cô nhìn thấy bóng dáng của chính mình, liếc mắt một cái, cô phát hiện mặt mình hơi hơi đỏ lên.

“Hình như cô đỏ mặt kìa.” Hắn càng không kiêng nể mà đùa giỡn cô.

Đầu nổ tung, cô khép hờ mắt, nhấc đùi phải hướng về phía bộ phận mẫn cảm của hắn mà đá vào.

Chỉ nghe “A” một tiếng, nhưng cô có cảm giác mình chưa có đá đến nơi a. . . . . . . . . .

Chân phải của cô mới vừa nhếch ra, hắn liền dịch người ra ngoài, mà tay hắn lại đụng đúng vào mặt nạ của cô, lôi kéo như vậy, mặt nạ của cô như lá rụng, rơi ra khỏi khuôn mặt, bản thân cô bị mất thăng bằng, cơ thể bắt đầu ngã về phía sau, cô theo bản năng vươn tay tìm điểm tựa, vô tình với tới mặt nạ của hắn.

“Cẩn thận!” Thân Tử Duệ nhìn thấy thân thể cô ngã xuống, vội vàng vươn tay ra đỡ.

Hai chiếc mặt nạ gần như đồng thời bị đối phương tháo ra, mái tóc dài như mây của cô rơi tán loạn trước ngực, vẻ kinh hoàng trong ánh mắt còn chưa lui thì đã thấy vẻ mặt y hệt trong ánh mắt hắn.

Cảnh này ngây dại trong nháy mắt, tay hắn đỡ cơ thể sắp rơi xuống đất của cô, nhỏ nhắn khéo léo như vậy.

“Vì sao trong nháy mắt kia lại thất thần?” Trong đầu Ân Tịch có một tia kinh ngạc.

Ánh mắt kia, giống như đã từng quen biết, đã từng gặp ở đâu sao? Thân Tử Duệ cố gắng nhớ lại, nhưng cái gì cũng nhớ không ra, những ký ức trước năm mười sáu tuổi dù thế nào cũng không thể tìm lại.

“Cô đẹp hơn tôi tưởng tượng đấy, dáng người không tồi, là cỡ 36A.” Thân Tử Duệ dùng giọng điệu đùa bỡn để che dấu nội tâm bối rối.

“Cám ơn lời khen của anh, lưu manh. Buông tôi ra!”

“Được, tôi đây xin tuân lệnh!”

“Đừng, đỡ tôi đứng lên đã!” Ân Tịch đột nhiên nhớ ra nếu hắn buông tay, cô nhất định sẽ rất khó coi mà ngã sấp xuống trước mặt hắn.

Đột nhiên, thanh âm dịu dàng của một nữ nhân vang lên: “Tốt, tôi sẽ đến ngay.”

Trong lúc hắn vô tình ngẩng đầu, phát hiện được cách đó không xa có một thân ảnh thon dài, mà trên cổ cô ta lóe ra ánh sáng màu lam, Thân Tử Duệ theo bản năng rút tay lại.

“Đông!” Một tiếng vang lên, Ân Tịch nghe thấy tiếng cái đầu của mình thân mật mà hôn mặt đất.

“Tên thần kinh này, đột nhiên buông tay cũng không nói một tiếng.” Cô tức giận nói, nhưng phát hiện ra hắn đã đi mất rồi, ngay cả đầu cũng không quay lại mà bỏ chạy mất.

Nhìn bóng dáng đã đi xa của hắn, lòng cô không hiểu dâng lên một cỗ mất mát.

----------------

Trong phòng từng hồi từng hồi vang lên tiếng thở dốc của đôi nam nữ.

“A. . . . . . . . . . Ưm. . . . . . . . . . . Mạnh lên một chút. . . . . . . . . . .” Người phụ nữ phát ra thanh âm vừa thống khổ vừa vui thích.

Bàn tay của người đàn ông đột nhiên dùng sức bóp chặt vai cô, sau đó là nơi đẫy đà tuyết trắng.

“A. . . . . . . . . Em cảm giác khó chịu muốn chết. . . . . . Lại dùng lực chút đi.” Cô ta như chưa bao giờ dâng lên cỗ khoái cảm như vậy, vui sướng dường như đang dâng trào, đầu cô ta hung hăng vùng vẫy, một đầu tóc đen thùi lùi tán loạn trên mặt, mà cảnh tượng này lại càng làm cô ta thêm mười phần quyến rũ.

Người đàn ông xoay người một cái, hung hăng đem người phụ nữ đặt dưới thân, một bàn tay nhanh chóng rút từ dưới gối đầu lên một ái dây dài màu hồng, thành thục mà trói chặt hai tay của người phụ nữ.

“Hóa ra Thân tổng thích trò này.” Trong mắt người phụ nữ càng hiện lên ngọn lửa tình mãnh liệt, cô biết mình đã gặp được đối thủ.

“Thế nào, em không dám sao? Tề gia đại tiểu thư, ân!” Thân Tử Kiều lúc này đã mất đi không ít dục hỏa, mà trò chơi tình ái biến thái vẫn là ham thích của hắn.

Tề Tư Di dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi mình để quyến rũ, ánh mắt càng sáng lên, nhìn theo cơ thể mạnh mẽ của hắn, ý nói với hắn, cô thích trò chơi này.

Hắn vừa mới cột chặt tay cô, chân cô dùng sức quặc lấy thắt lưng hắn, phát ra thanh âm hưởng thụ. . . . . . . . . . .

Thân Tử Duệ theo sát thân ảnh đeo chiếc vòng cổ, ở một chỗ rẽ, rồi lại một chỗ rẽ nữa, đi thẳng ra hội trường.

Cô gái như cảm giác được có người theo dõi mình, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, nhìn Thân Tử Duệ đẹp trai mà lại mang theo hơi thở quý phái làm sự tức giận của cô ta dần dần tiêu tan.

“Xin hỏi tiên sinh, anh đi theo tôi làm gì?” Thanh âm của cô gái dịu dàng như trước, gương mặt kiều mỵ lộ ra sự gợi cảm, không thể nghi ngờ đây là một báu vật nhỏ.

“Là cô ấy sao?” Thân Tử Duệ nhẹ nhàng hỏi trong lòng.

Thấy ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm, nhưng cái gì cũng không nói, cô tò mò mà theo dõi hắn, tựa như đang thi xem ai có lòng kiên nhẫn hơn.

Thân Tử Duệ đi từng bước một về phía trước, mỗi bước hắn tới gần, tim của cô liền đập nhanh hơn một chút, cô đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông đẹp trai có tiền, nhưng cho tới bây giờ chưa có người đàn ông nào có thể mang lại cho cô loại cảm giác này.

Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, sau đó lướt xuống, chạm vào chiếc vòng cổ ngọc bích kia.

“Là em phải không?” Thanh âm của hắn dịu dàng như suối nước mùa xuân.

Cô giống như đã rơi vào một cái bẫy, bị mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra, không thể thốt ra lời nào.

Hắn cũng không nói thêm gì nữa, không tự chủ được mà kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng ôm, mải mê mà tận hưởng cảm giác yêu thương mà hắn đã chờ đợi.

Có lẽ hắn đã quá khát vọng, có lẽ hắn đã chờ mong lâu lắm rồi, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng cô gái trước mắt này có thật sự là cô gái đêm đó hay không.

Đột nhiên bị ôm, làm cho cô gái hoàn toàn cả kinh, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình lại có duyên kỳ ngộ diễm lệ như vậy, đây là lần đầu tiên Tề Tư Mục cô gặp được, mặc kệ là người đàn ông này có ý đồ bất lương gì, cô đã bị hắn chinh phục.

Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dịu dàng như nước mà nói: “Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi, mặc dù vừa nãy anh chủ động là do kìm lòng không đậu hay là lý do khác, nhưng bây giờ tôi cần phải đi.”

Cô dùng ánh mắt mát lạnh nhìn hắn, “Chiếc vòng cổ này nhìn rất đẹp, xin hỏi mua ở đâu vậy?” Thân Tử Duệ nhìn nó có chút thất thần, chính ánh mắt này đã bán đứng những suy nghĩ trong lòng hắn, có một loại đàn ông khi nhìn vào ánh mắt của họ, bạn vĩnh viễn sẽ không biết được họ đang suy nghĩ cái gì, nhưng một khi ánh mắt của họ lẫn tạp một chút cảm xúc, nó sẽ bán đứng chính họ.

Thời điểm Tề Tư Mục thấy hắn nhìn chiếc vòng cổ kia, trong lòng đã suy nghĩ ra n khả năng, cuối cùng cô ta quyết định nói dối, bởi vì cô đoán người đàn ông này có tình cảm đặc biệt đối với chiếc vòng cổ.

“Tôi không biết là mua ở đâu, tôi chỉ biết, bốn năm trước, một ngày tôi thức dậy, nó đã có trên cổ. Đã xảy ra chuyện gì thì tôi không nhớ rõ, bởi vì tôi đã mất trí nhớ về một số chuyện.” Cô ta thản nhiên nói, ánh mắt như vô tình nhìn thấy sự thay đổi của hắn, “Xin hỏi tiên sinh, anh biết chiếc vòng cổ này sao? Hay là anh quen biết tôi à?”

Ánh mắt cô ta vô tội chứa đựng hồn nhiên như một đứa trẻ, nhưng mà hắn lại cảm thấy thân thể của cô còn thiếu một điều gì đó? Nhưng tột cùng là thiếu cái gì thì hắn lại không có cách nào diễn tả được, có lẽ là liên quan đến việc cô ấy mất trí nhớ, Thân Tử Duệ tự trấn an lòng mình.

“Chiếc vòng cổ này có một câu chuyện đặc biệt, chuyện này chỉ có tôi cùng cô gái sở hữu chiếc vòng cổ này biết, nhưng mà tôi không biết liệu cô có phải là cô gái ấy không, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.” Cứ như thế, ánh mắt của hắn không khỏi toát ra một tia dịu dàng, bởi vì hắn luôn kiên nhẫn nhớ tới cô trong buổi đêm kia.

“Có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm, tôi nghĩ tôi phải đi rồi, nếu về sau anh có cơ hội gặp được gặp lại cô ấy, tôi sẽ chúc phúc cho anh.” Tề Tư Mục lấy lui làm tiến, thản nhiên mỉm cười với hắn, xoay người đi về phía trước.

Hắn nhìn cô tao nhã xoay người, bản năng nói với hắn: phải giữ cô ấy lại, đó là cô gái mà ngươi đã chờ đợi bốn năm nay, chiếc vồng cổ kia chính là minh chứng tốt nhất, một gia đình bình thường sẽ không bỏ ra gần ngàn vạn đồng để mua chiếc vòng cổ này.

“Đừng đi! Đừng đi!” Hắn đi lên phía trước giữ chặt cánh tay cô lại.

Cô quay đầu lại đón nhận ánh mắt khí phách của hắn, lòng của cô càng thêm khẩn trương hơn, trái tim bang bang đập loạn lên, mỗi một phút một giây đều nặng nề đánh sâu vào lòng của cô.

Cô bị hắn làm cho mê muội còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đôi môi của hắn đã bá đạo đặt lên đôi môi mềm mại của cô, không ngừng mút lấy, không để cô có không gian để thở dốc.

Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn, nhìn hắn nói: “Mặc kệ em có phải là cô gái anh đang tìm kiếm hay không, nhưng giây phút đầu tiên khi nhìn thấy anh kia, em có một loại cảm giác giống như đã từng quen thuộc.”

Không đợi hắn lên tiếng, cô đã chủ động hôn hắn, ôm chặt cổ hắn, không cho hắn có suy nghĩ khác, mà chỉ có thể chìm sâu trong nhu tình chủ động của cô, không thể tự thoát ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv