Công ty giải trí Thịnh Thiên, văn phòng của Tống Hồng.
“Ân Tịch, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Xác định là hủy bỏ hợp đồng với công ty sao?” Tống Hồng cảm thấy bất ngờ nhìn cô, Ân Tịch hiện tại trước mặt bà, quá xa lạ, cũng không phải cô gái năm đó bà có thể khống chế nữa rồi.
“Dì Hồng, cháu đã suy nghĩ rất kỹ.” Ân Tịch nói rất rõ ràng, trong lời nói lộ ra một tia lãnh đạm.
“Đã suy nghĩ kỹ rồi? Dì nghĩ chắc chắn là cháu bị điên rồi, với thân phận hiện tại của cháu làm sao có thể tìm được một công ty nào tốt hơn Thịnh Thiên chứ? Cháu cũng nói cho dì biết coi ở thành phố K này, thậm chí là cả nước có công ty giải trí nào dám đối đầu với Thịnh Thiên không?” Tống Hồng ném bản hợp đồng trong tay xuống, cả giận nói.
“Dì Hồng, cháu thực sự không muốn đi đoán coi mục đích ngăn cản cháu phá vỡ hợp đồng của dì là gì? Đó là do cháu vẫn còn một chút cảm kích dì.” Ân Tịch ăn ngay nói thẳng, cô không nghĩ muốn xé rách bộ mặt dối trá kia của Tống Hồng, bởi vì khi mà cô khó khăn nhất, Tống Hồng đã ra tay giúp cô, cứ cho là sự giúp đỡ của bà ta khiến cho cô trở lên hèn mọn, nhưng mà nó cũng giúp cô vượt qua khó khăn.
“Cháu nói những lời này là có ý tứ gì? Cháu muốn nói dì Hồng có ý đồ bất lương với cháu, hay vẫn là muốn nói dì bán đứng cháu?”
“Gì đó cũng không quan trọng nữa rồi, về sau gặp mặt cháu vẫn còn gọi dì một tiếng dì Hồng.” Cô biết Tống Hồng sẽ tìm cách để cô đi tìm Thân Tử Kiều, đơn giản đây cũng là yêu cầu trên giấy tờ, tại đây trong cái vòng luẩn quẩn này, ai cũng có cái khó xử của mình, Tống Hồng cũng không ngoại lệ, cô có thể thông cảm cho bất đắc dĩ của Tống Hồng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ đồng ý với bất kỳ bất đắc dĩ nào của bà ta.
Tất cả những chuyện đã xảy ra, nghĩ lại một chút, không khó mà nhận thấy được những thủ đoạn của Tống Hồng, điều cô có thể làm đó là tránh xa người đàn bà này ra, chính là, Ân Tịch vẫn còn rất thiện lương, vẫn là động lòng với bất đắc dĩ của Tống Hồng, những việc mà bà ta làm sau lưng Ân Tịch, cô căn bản là không muốn tìm cho rõ ngọn ngành.
“Việc cháu có thể rời khỏi Thịnh Thiên hay không dì không thể trực tiếp quyết định được, cháu cho là Thân Tử Kiều sẽ thả cháu đi sao?” Tống Hồng không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, trực tiếp nói trắng ra.
“Cháu nguyện ý thanh toán tiền bồi thường.”
“Là cái tên họ Trữ bảo cháu làm như vậy sao? Cháu cho là hắn ta có thể bảo vệ cháu cả đời sao? Đừng quên bài học năm đó của mẹ cháu, ở thời điểm chói lọi nhất thì lui về sau màn gả cho hào môn công tử, kết quả thì thế nào? Dì Hồng khuyên cháu, đàn ông chỉ dùng để lợi dụng, tốt nhất đừng có đụng đến chân tình.”
“Cám ơn dì vẫn còn nhớ đến mẹ cháu, khi mẹ cháu tỉnh lại nhất định cháu sẽ nói cho mẹ biết.” Ân Tịch đã có chút không thể kiên nhẫn được nữa, cô chán ghét dì Hồng nói mẹ cô như vậy, cho dù tất cả đều là sự thật.
“Ân Tịch, họ Trữ kia đấu không lại Thân Tử Kiều đâu, nghe lời dì Hồng quay về Thịnh Thiên đi, trở về cố gắng hầu hạ Thân Tử kiều, tương lai cháu sẽ có thể vung tay mà hô phong hoán vũ, chẳng lẽ ngay cả một chút cháu cũng không muốn? Cho dù là vai diễn gì, chỉ cần cháu muốn, Thân Tử Kiều đều có thể giúp cháu cả.” Bà ta lại bắt đầu chơi trò thả mồi vờn chuột hấp dẫn Ân Tịch.
“Dì Hồng, nhiều năm như vậy, nếu như cháu chịu khuất phục căn bản sẽ không cần phải đợi đến ngày hôm nay, cháu nói rồi cháu nhất định dựa vào năng lực chính mình để có được tất cả, mà không cần phải nhờ dì chỉ trỏ lên giường mới có được.” Ngữ khí của cô vẫn kiên định như vậy.
“Một khi cháu rời khỏi Thịnh Thiên, như vậy sau này, chúng ta chính thức là đối thủ, thậm chí là kẻ thù, cháu thực sự muốn cùng dì Hồng đi đến bước đường này sao?” Bà ta không thể để cho Hứa Ân Tịch rời đi, nhìn Thân Tử kiều năm lần bảy lượt muốn có được cô, nếu như sau này Thân Tử Kiều lại muốn bà đưa Hứa Ân Tịch đến giường của hắn, vậy so với hiện tại sẽ khó khăn gấp trăm ngàn lần.
“Cháu đã quyết, nếu thực sự có một ngày như vậy, hy vọng chúng ta đều có thể lùi bước . . .” Ân Tịch đón nhận ánh mắt của bà ta, trấn định đáp lại.
Tống Hồng nhìn thẳng vào mắt cô, quyết định cho cô rời khỏi đây chỉ sợ bà không thể động đến, nhưng là nếu như cô rời đi, Thân Tử Kiều nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, như vậy người chịu khổ sẽ là chính bản thân bà ta.
Không được, bất luận là phải dùng thủ đoạn gì, bà ta phải đem Ân Tịch vây ở Thịnh Thiên, có như vậy, Thân Tử Kiều mới không đánh đổ giang sơn mà bà mất công gây dựng trong cái vòng luẩn quẩn này.
Nếu như cô ta đã không muốn ăn mềm, như vậy bà có thể bức cô ta ở lại, trong lòng bà ta tự nhủ, chỉ cần cô nói ra chuyện này, không tin Hứa Ân Tịch sẽ không suy chuyển.
“Nếu như dì nói cho cháu biết ai là cha ruột của Tiểu Ức, cháu có ở lại Thịnh Thiên không?”
Những lời này tựa như sét đánh giữa trời quang, sắc mặt Ân Tịch không thể tiếp tục lãnh đạm nữa, từ khi sinh Tiểu Ức ra đến giờ cô đã quyết định quên đi người đàn ông kia là ai.
Không phải cô không muốn biết, mà là cô không dám đi tìm hiểu. . . . . .
Tựa hồ cô có chút do dự, bắt đầu trở lên sao nhãng…
Ân Tịch nhìn dì Hồng, mắt hiện lên chút băn khoăn, thậm chí còn có tia hoài nghi xẹt qua.
“Thực xin lỗi, dì Hồng!” Thân thể Ân Tịch khẽ khom xuống, đổi thái độ lạnh nhạt nói.
“Vì sao ngay cả một chút cháu cũng không tò mò? Là ai lấy mất đêm đầu tiên của cháu? Là ai cho cháu Tiểu Ức?” Tống Hồng tựa như không chịu tin tưởng, bà ta luôn cho rằng, Ân Tịch tuyệt đối sẽ vì vậy mà ở lại bên cạnh bà ta.
“Tiểu Ức đã không còn ở bên cạnh cháu nữa, cháu biết để là gì? Đi nói với người đàn ông kia, năm đó hắn làm cho cháu mang thai đứa nhỏ, nhưng là hiện tại đứa bé không có? Dì thấy như vậy có ý nghĩa gì sao? Ân Tịch cười khổ, mệt mỏi chậm rãi tập kích trên mặt.
“Tiểu Ức tuy rằng không còn nữa, nhưng là đêm đó là có tồn tại, chẳng lẽ cháu không muốn liếc hắn một cái sao?” Tống Hồng vẫn y như cũ tranh thủ.
“Không cần, dì Hồng cháu nghĩ mọi chuyện nên dừng ở đây, mọi thủ tục liên quan sẽ có luật sư của cháu lại đây giải quyết, hiện tại cháu còn có chuyện quan trọng hơn, về sau có cơ hội sẽ tìm dì Hồng uống trà.” Ân Tịch khôngg muốn tiếp tục bàn đến vấn đề này nữa, hơn nữa cũng không muốn tiếp tục đứng ở Thịnh Thiên thêm một phút nào nữa.
“Từ đã!” Tống Hồng lớn tiếng ngăn Ân Tịch đang xoay người đi.
Ân Tịch quay đầu lại hướng về phía bà ta mỉm cười, trong chớp mắt Tống Hồng có chút ngây dại, bà ta lại không thể không chấp nhận, quả là Ân Tịch có vẻ quyến rũ chết người, ngay cả phụ nữ cũng đều phải đố kị.
“Nếu hiện tại cháu đi khỏi nơi này, như vậy cháu và dì cần phải thanh toán kinh tế, cũng sẽ không nương tay, đồng nhĩa với chúng ta là kẻ xa lạ, cháu xác định phải như vậy sao?” Cuối cùng Tống Hồng không thể không dùng đến bài uy hiếp để yêu cầu cô ở lại.
Ân Tịch chỉ là lạnh nhạt cười, lại mị hoặc xuân sắc, như làn nước nhẹ nhàng chảy quanh văn phòng của Tống Hồng, rời đi khỏi công ty giải trí Thịnh Thiên, rời khỏi nơi này, sẽ không bao giờ cô quay trở lại nữa.
Tống Hồng xanh mặt, trong lòng vô cùng tức giận, “Hứa Ân Tịch, cho mày rượu mời mày không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy trò này chơi đến cùng, đừng trách dì Hồng này ra tay độc ác.”
__________________________
“Tư Mục, hãng mỹ phẩm TR quốc tế đang cần tuyển người phát ngôn ở thị trường châu Á, nếu như có thể đoạt được hợp đồng quảng cáo này, thì hình tượng của cô sẽ không còn là ngôi sao trẻ nữa mà sẽ là một bậc minh tinh quốc tế đó. . .” Trợ lý của Tề Tư Mục – Mai Luân hưng phấn nói.
“Bọn họ chuyên sản xuất kinh doanh lĩnh vực gì? Là trang phục hay là châu báu?” Tề Tư Mục đan hai bàn tay vào với nhau.
“Về tình hình bên trong thăm dò được thì thiết kế châu báu là chủ đạo, theo như dự đoán, thì người phát ngôn sẽ mặc lễ phục dạ hội của TR và đeo đồ trang sức của TR nữa . . . .”
“Như vậy hiện tại họ đã đặc biệt để ý đến công ty nào chưa? Ví dụ như có ý định với ngôi sao nào chẳng hạn?” Đây mới là vấn đề mà Tề Tư Mục quan tâm.
“Ánh mắt bọn họ đều khóa ở hai công ty giải trí, một là Thịnh Thiên, hai là Hoa Đằng.”
“Đem những gì cô biết hoặc là đoán được nói ra tiếp đi.” Tề Tư Mục nhìn như không thèm quan tâm, điều mà cô ta quan tâm chỉ có cô ta là hiểu được.
“Trước mắt ở Thịnh Thiên trong tứ đại hoa đán gồm có Ái Ngôn những người còn lại đều không nổi trội lắm, nhưng là ba người còn lại kia dù là khí chất hay bối cảnh cũng không phải là sáng giá, ở trong nhóm những điễn viên trẻ, Tư Mục cô là người triển vọng nhất. Mà bên phía Hoa Đằng kia trừ bỏ Niếp Thanh cũng không có ai có thể đủ tư cách cả, Niếp Thanh đều là dựa vào Thân Tử Duệ mới có vị trí như ngày hôm nay, nhưng là nhất thời đã bị thất sủng, nghe nói quan hệ của cô ta và Thân Tử Duệ đã có chút biến hóa.” Ánh mắt Mai Luân có tia vui mừng rõ rệt.
“Quyền phát ngôn lần này, tôi muốn nắm lấy, cô mau chóng điều tra cho tôi, có bất kỳ tia gió thổi cỏ lay gì đều phải báo cho tôi biết trước.” Ánh mắt u tối của cô ta lóe lên tham vọng ngút trời.
“Được, còn có một tin nữa, tôi nghĩ cần phải nói cho cô biết, về Hứa Ân Tịch, vai diễn ở “đàn bà chốn hậu cung” cô ta đã đi quay thử, một giờ trước cô ta đã giảI trừ hiệp ước với Thịnh Thiên, hơn nữa còn là trả tiền để bãi bỏ hợp đồng, một ngàn vạn!” Cô ta im lặng chờ đợi phản ứng của Tề Tư Mục.
“Là ai giao tiền cho cô ta hủy bỏ hợp đồng?” Ánh mắt Tề tư Mục cơ hồ muốn nổi giận đùng đùng, khoản tiền lớn như vậy, nếu như sau lưng không có người thay cô ta trả, cô ta không có khả năng có được số tiền đó.
Trong lòng cô ta đương nhiên sợ người đó là Thân Tử Duệ, nghĩ đến mấy ngày bọn họ cùng nhau ở Pháp kia, mỗi đêm cô ta đều hán đến nghiến răng kèn kẹt, ý nghĩ muốn báo thù Hứa Ân Tịch mỗi ngày càng thêm chồng chất, bất quá là cô chưa có cơ hội mà thôi.
“Cái này tôi không rõ lắm, hình như người kia rất thần bí!” Mai Luân cúi đầu nói.
“Đồ vô dụng, có bằng bấy mà cũng không điều tra ra được, tôi còn dùng cô làm gì nữa, mau đi điều tra mau.” Ánh mắt Tề tư Mục đã bừng bừng lửa giận.
“Tôi lập tức đi ngay!” Mai Luân ở trong lòng thầm kêu khổ, ngoài miệng ứng phó, chạy nhanh lui ra ngoài.
“Hứa Ân Tịch, chờ xem, tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.” Hận ý lại lần nữa thổi quyét đáy mắt Tề Tư Mục.