Người Tình Giấu Mặt

Chương 114: Cha và con gái gặp lại



Tiếng kêu thảm thiết, vang vọng cả biệt thự Tề gia

Thủ pháp của vệ sĩ cực nhanh nhẹn, ngón trỏ bàn tay trái của Tề Tư Mục đã không còn, ngón trỏ của Ngô Niệm cũng đi mất, Ân Tịch từ từ nhắm hai mắt, trong lòng rỉ máu, cô không muốn bản thân mình trở lên độc ác như vậy, nhưng mà sự thật cô đã làm, ý niệm trả thù vẫn luôn tồn tại trong cô, chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Tề Tư Mục cùng Ngô Niệm nằm trên mặt đất, vô cùng oán hận nhìn Ân Tịch, khi bị chặt đứt ngón tay thì họ mới ý thức được, Hứa Ân Tịch hiện tại đã sớm không phải Hứa Ân Tịch mà người ta dễ dàng khi dễ trước đây nữ

"Con đàn bà ngoan độc mày, mày đời này cũng sẽ không được hạnh phúc, tao dùng ngón tay bị chặt đứt này nguyền rủa mày, không có được tình yêu của đàn ông, không có được tình thương của người thân, không có được lòng tin của bạn bè, cô độc mà sống hết quãng đời còn lại!" Ngô Niệm cắn răng, chỉ kém chút nữa là hộc máu ra.

Ân Tịch đi đến trước cái chiếu phía trước, nhẹ giọng nói: "Làm phiền mọi người mang di thể của bà ngoại tôi đi, còn có ba ngón tay kia, tôi cũng phải chôn cùng với bà."

"Vâng, Hứa tiểu thư." Lời nói của hắn vẫn ngắn gọn như trước.

Ân Tịch mới vừa đi hai bước, A Đại bật người quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin , "Hứa tiểu thư, cô đã hứa với tôi, nhất định phải làm được a, bằng không ta. . . . . ."

Ân Tịch nhìn thấy A Đại đã khôi phục nguyên dạng, chỉ là đơn giản nhìn thoáng qua, nói với A Cơ, "Chuyện của A Đại, phiền anh."

"Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt." A Cơ cho một câu trả lời chắc chắn.

Ân Tịch khẽ cười nói, "Cám ơn!" Sau đó hướng ngoài cửa đi đến.

Hết thảy những gì ở nơi này cô không muốn gặp lại nữa, cô cúi đầu, đi rất nhanh, khi cô sắp ra khỏi cổng lớn biệt thự, lại không may va vào một bức tường thịt, cô theo bản năng nói "Thực xin lỗi." Thậm chí ngay cả người mình đụng vào cũng không có nhìn liếc mắt một cái.

Bước chân của cô mới vừa tiến lên một bước, lại nghe được tiếng nói rất nhỏ của một người đàn ông, thanh âm này khiến cho bước chân của cô dừng lại, người đàn ông kia chỉ nói hai chữ: "Bội Dung!"

Ân Tịch chậm rãi xoay người, ngẩng đầu, hai người đàn ông trước mắt hình dáng có chút tương tự, khác là một là thanh niên, một là trung niên.

Khuôn mặt giống như đã từng quen biết kia, số lần cô gặp qua cũng không quá ba lần, thậm chí ngay cả nằm mơ, trong mộng cô cũng không cô thấy bộ dáng của ông ta, dù là dòng máu của cô có một nửa là của người đàn ông này.

Tề Gia Tĩnh có chút xuất thần mà nhìn cô gái trước mặt, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

"Ba ba, cô ta là ai?" Tề Tư Gia bên cạnh có chút kinh ngạc hỏi, hắn hẳn là đã gặp qua cô, vì cái gì hắn chính là không nhớ nổi?

"Ân Tịch. . . . . ." Tề Gia Tĩnh lại một lần nhỏ giọng gọi, gọi thật sự vô lực, hắn biết chính mình thiếu mẹ con cô, nhiều tuổi như vậy đi qua, chính là hắn rốt cuộc không tìm thấy lý do nào để đối mặt mẹ con cô, không nghĩ tới nhân sinh lại an bài đúng dịp như vậy.

Ân Tịch nhịn xuống đau xót, nhịn xuống không nhớ nữa biểu tình lạnh nhạt của người baba này với mình, khi mà cô cần ông ta che chở, vĩnh viễn ông ta đều đứng ở bên cạnh Ngô Niệm, cho rù là nhìn thấy chân mẹ cô bị đánh gãy, cũng đều không có đứng ra nói một câu.

Cô xoay người, nghĩ muốn lập tức tránh ra, tránh xa khỏi hết thảy nơi này.

"Ân Tịch, mẹ con được không?" Ông ta với theo bóng dáng của cô, có chút lớn tiếng gọi.

Ân Tịch sau khi nghe được, quay đầu một cái , dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía ông ta nói: "Ông không xứng hỏi mẹ, mẹ có tốt hay không cũng không liên quan đến ông, thu hồi ý niệm gì đó trong đầu của ông đi, cả đời này, tôi và mẹ tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông, cho dù là xuống mộ cũng sẽ không tha thứ cho ông."

"Thực xin lỗi. . . . . ." Những lời này, ông rốt cục vẫn là nói ra.

"Ông có nói hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu câu cũng vô ích, hãy để đấy mà nói với những người đàn bà của ông đi, hiện tại phu nhân và con gái của ông đăng khóc rất đau đớn đấy. Tôi chờ người Tề gia các người đến hận tôi."

Ân Tịch nói đến mẹ con Tề Tư Mục, thì thanh âm mắng nhiếc của ả ta cũng truyền tới bên tai bọn họ.

"Ba ba, chúng ta vào xem xảy ra chuyện gì!" Tề Tư Gia lôi cánh tay ba ba hướng biệt thự đi đến.

Tề Gia Tĩnh lại nhìn thoáng qua Ân Tịch, đi theo con trai của chính mình hướng trong biệt thự đi đến, Ân Tịch nhìn thấy bóng dáng vội vàng của người đàn ông kia, mắt lại có chút chua xót.

Ông ta vẫn là quan tâm vợ cùng con gái của ông ta, cô cũng là con gái của ông ta, nhưng mà ông ta có từng quan tâm sao? Mẹ của cô cũng từng là vợ của ông ta, ông ta có nghĩ tới không.

Một giọt nước mắt nhưng lại không khỏi rơi trên mặt cô, A Cơ hướng cô đi tới, nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi căng thẳng. Ân Tịch vội vã xoay người, giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mi, hướng chiếc xe đi đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv