Người Tình Giấu Mặt

Chương 107: Đạt được thỏa thuận



"Tôi có thể không hỏi cô nguyên nhân, tôi cũng có thể đồng ý cô, thế nhưng cô có thể cho tôi cái gì?" Giọng nói trầm thấp của Thân Tử Duệ vang lên bên tai cô.

Tay cô như trước vẫn gắt gao nắm chặt để ở phía sau.

"Tôi có thể trả cho Thân tiên sinh một phần chi phí, nếu việc hợp tác có thiệt hại, toàn bộ tổn thất tôi sẽ chịu, hay là, Thân tiên sinh có thể tự mình đưa ra một cái giá." Ân Tịch có chút khó khăn nói ra, đối với một người chưa bao giờ thiếu tiền là gì mà nói chuyện tiền bạc có vẻ quá vô vọng, có thể suy nghĩ theo một phương diện khác, hắn là một thương nhân, thương nhân có quy tắc của thương nhân, nếu có thể kiếm tiền, hắn không tất yếu sẽ cự tuyệt.

"Ha ha. . . . ." Thân Tử Duệ thê lương cười to hai tiếng, có chút khinh thường nhìn về phía cô, "Hứa tiểu thư, cô cảm thấy được cùng người đàn ông giàu có không thiếu tiền dùng tiền nói chuyện giao dịch không phải là chuyện rất nực cười sao? Phải không?"

Hắn duỗi hai tay ra, biểu tình kỳ lạ, đây là điều hài hước nhất mà hắn trải qua trong một năm nay, cho tới bây giờ đều là hắn cho tiền phụ nữ, trái lại người phụ nữ này lại còn nói cho hắn tiền.

"Tôi. . . ngài không thiếu tiền, nhưng ngài phải dùng tiền để xử lý mọi chuyện trên thương trường. . ."

"Thực có lỗi, Hứa tiểu thư, nếu cô là đứng trên lập trường buôn bán đến cùng tôi đàm phán, vậy ngại quá, tôi cũng không có hứng thú!" Hắn ngay cả để cho cô tiếp tục giải thích cũng không cho, trực tiếp kết thúc nói lời cự tuyệt, thứ Thân thị thiếu không phải là tiền, người phụ nữ này vờ vịt không biết sao!

Ân Tịch cắn chặt môi, cắn đến đỏ bừng lên, sau biến thành tím, sau đó là trắng bệch.

"Vậy ngài muốn gì?" Ân Tịch nhỏ giọng hỏi, có lẽ là cô biết rõ còn cố tình hỏi.

"Tôi muốn cái gì, cô cũng đồng ý?" Hắn từng bước tiến lên, muốn áp sát vào cô, làm cho cô hiểu rõ ràng thứ hắn muốn chính là cái gì.

"Không. . . . . Không. . . ." Cô liên tiếp lui ra phía sau hai bước.

Thân thể bị hắn áp đến góc tường, nhếch môi một chút, cuối cùng chỉ biết giãy dụa. "Chúng ta mỗi người lùi một chút, có được không?"

"Cô nghĩ muốn lui như thế nào?" Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ cằm dưới của mình, người phụ nữ này đã biết cùng hắn bàn điều kiện. . .

"Trừ bỏ thân thể của tôi, ngài muốn cái gì, tôi cũng đáp ứng ngài cái đó!" Ân Tịch căn răng nói ra suy nghĩ của cô. Đây là nhượng bộ cuối cùng của cô, đây cũng là giới hạn mà cô có khả năng chịu đựng.

Thân Tử Duệ đột nhiên mở mắt, nhìn vào khuôn mặt bị kính mắt che khuất hơn phân nửa của cô, lời nói của cô đã kích thích sự phẫn nộ của hắn, "Hứa Ân Tịch, cô đề cao bản thân mình quá rồi đấy, tôi cho cô đặt điều khiện là nể mặt cô rồi."

"Nếu tôi đề cao chính mình, tôi căn bản là sẽ không đến đây cầu xin ngài!" Ân Tịch nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của hắn, hắn đã trở về bình thường, bằng cớ gì mà hắn lại nghĩ rằng cô tự đề cao chính mình, cô dựa vào cái gì mà phải xem nhẹ chính mình chứ?

"Cô cho là ngoại trừ thân thể ra, cô còn có thứ khác hấp dẫn tôi sao, hay là, cô cảm thấy tôi thích cô?"

Một chữ cuối cùng, gần như là hét lên.

Ân Tịch lần đầu tiên thấy hắn không kiềm chế như thế, căn bản là đã không còn thái độ lạnh nhạt cùng trầm ổn của ngày xưa, giờ phút này hắn rất cáu kỉnh.

"Ngài hiểu lầm, tôi căn bản là không có ý tứ đó! . . ." Ân Tịch theo bản năng giải thích.

"Không phải ý tứ này, vậy ý của cô là gì, cho rằng lúc ở một chỗ với tôi, cô không vui vẻ, không hài lòng hay là vẫn không thể thảo mãn được dục vọng của cô!" Hắn có chút lỗ mãng hất mạnh chồng tài liệu trên mặt bàn.

"Ngài. . . . . . . . ." Ân Tịch nắm chặt tay, thực hận không thể ném cho hắn một cái tát, nhưng cô đã nói với chính mình, phải nhịn, nhất định phải nhịn. . . . . . . . . . . . .

"Như thế nào, bị tôi nói trúng à?" Hắn hiểu trong lòng cô không phải có ý kia, hắn chính là muốn chọc tức cô.

"Nếu như Thân tiên sinh còn nhớ rõ mà nói, tôi từng thề ở trước mộ Trữ Dịch ngài cũng biết, tôi đã nói, ba năm tôi sẽ vì anh ấy thủ tiết, chuyện này không chỉ là tôn trọng tôi, mà chính là tôn trọng Trữ Dịch.

Lời này của Ân Tịch vừa nói ra, Trữ Dịch như là điểm yếu trí mạng của hắn, đột nhiên mất hết tinh thần, đau đớn kịch liệt trong mắt làm cho hắn nhanh chóng xoay người, quay lưng về phía cô.

Ân Tịch biết, cô chỉ cần nói ra những lời này, hắn khẳng định sẽ thỏa thuận, nhưng hắn lại chán ghét bị đe dọa đến cỡ nào, mà điều này chính là đang đe dọa hắn.

Cô gái này, hắn không thể xuống tay được.

"Thực xin lỗi!" Ân Tịch ở sau lưng nhỏ giọng nói.

Thân ảnh cao lớn của hắn rơi vào tịch mịch, làm cho cô tự dưng dâng lên ý nghĩ, kích động muốn từ phía sau ôm chặt lấy hắn, đây chính là ý nghĩ mà cô vừa mới nảy sinh, nhưng hành động thì, cô không dám làm.

"Em không cần phải giải thích." Ở trong lòng hắn điên cuồng hét lên, không cần tiếp tục ép buộc hắn nữa, còn như vậy nữa, hắn sẽ không thể không chế chính mình. Kế tiếp, sẽ làm ra thứ chuyện gì khác người.

"Vậy. . . . . . . . . . . . . . . . . Tôi còn có thể tiếp tục cùng ngài bàn điều kiên chứ?" Cô muốn nói lại thôi.

"Nói, đem từng việc từng việc cô muốn tôi giúp cô thực hiện nói ra, không cần dài dòng nữa". Từ trong giọng nói đầy thê lương của cô, hắn có thể nghe ra tia cầu xin.

Thanh âm của hắn rất nhanh đã khôi phục vẻ lãnh mạc vốn có, hắn như vậy càng khiến cho cô có cảm giác an toàn, không có gánh nặng tâm lý.

"Tôi muốn xin tiên sinh hai điều, điều thứ nhất là khôi phục hợp tác giữa Thân thị và Tề thị. Điều thứ hai là sau khi khôi phục, khiến cho Tề thị phá sản, không để bọn họ có cơ hội chuyển mình." Nói ra hai điều này, thanh âm của cô cũng lạnh lẽo giống như băng tuyết.

Thân Tử Duệ quay đầu lại, có chút kinh ngạc, đây không giống với việc Hứa Ân Tịch muốn làm trừ phi cô bị người khác sai khiến hoặc là bị ép buộc.

Khôi phục việc hợp tác là giúp Tề thị, nếu lựa chọn giúp vì cái gì lại muốn hủy?

"Có thể nói cho tôi biết lý do được không?

"Có thể làm được không?" Ân Tịch cũng không muốn nói cho hắn biết lý do.

"Tề thị tuy rằng là xí nghiệp lớn, nhưng muốn tìm cách khiến nó sụp đổ cũng không khó, đương nhiên, trong thời gian ngắn muốn cho nó phá sản cũng không dễ dàng."

"Có thể dùng thời gian ngắn nhất không?" Ân Tịch lạnh giọng hỏi.

"Nếu tính ra, sáu tháng. Với năng lực của Thân thị, muốn thu mua Tề thị cần khoảng ba tháng mới sẵn sàng đối phó, có thể nó sẽ kéo dài hơn."

"Chỉ cần Thân tiên sinh giúp tôi làm xong hai điều này, trừ bỏ thân thể, tôi cái gì cũng có thể cho ngài." Ân Tịch vẫn kiên trì giữ nguyên tắc của chính mình.

"Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi nhất định sẽ đáp ứng với cô?" Người phụ nữ này cư nhiên quá tự tin, chẳng lẽ cô cho rằng hắn thích cô.

"Bởi vì tôi là người mà Trữ Dịch yêu, Trữ Dịch là anh em tốt nhất của ngài, ngài vì phần cảm tình này của Trữ Dịch, sẽ không vô tình mà từ chối tôi." Cô thật sự muốn cho hắn một lối thoát, cho chính mình một lối thoát.

"Cô sẽ làm gì: giặt quần áo, nấu cơm. . ."

"A. . . . . . . . ." Vấn đề của hắn quá nhanh, Ân Tịch nhất thời lại không có phản ứng gì.

"Nếu tôi đáp ứng với cô, như vậy tôi muốn cô làm người hầu thân cận của tôi, cho đến khi Tề thị phá sản, khoảng thời gian này, cô phải dọn đến ở biệt thự của tôi, chăm lo tốt nhất đến tất cả sinh hoạt cá nhân của tôi". Để làm cho cô yên tâm, hắn bổ sung một câu, "Cô sẽ có phòng riêng, tôi nói không đụng đến cô nhất định sẽ không đụng đến cô!"

"Cảm ơn ngài, Thân tiên sinh!" Trong lòng Ân Tịch một trận cảm động, hắn cũng không có làm khó cô, chính là yêu cầu thời gian sáu tháng, giặt quần áo nấu cơm đối với cô mà nói, cũng không phải việc khó.

"Nếu không có vấn đề, tôi sẽ cho người đến đón cô."

"Còn một chút việc phải làm phiền Thân tiên sinh, chính là về việc hợp tác của Thân thị và Tề thị, tôi hy vọng càng nhanh càng tốt". Ân Tịch thực nghiêm túc nói.

"Trong hai mươi bốn giờ nữa, tôi sẽ cho cô thấy đáp án thỏa đáng, đến lúc đó sẽ có người đến đón cô."

Hắn không muốn nhìn tiếp nữa, xoay người, mặt hướng thế giới bên ngoài cửa sổ sát đất, trên hai tay ngẫu nhiên có một điếu thuốc lá.

Ân Tịch thức thời đi ra khỏi cửa, kéo cửa, cánh cửa từ từ đóng lại, giây phút đó, cô nhìn thấy bóng lưng cô đơn của hắn, tràn ngập khói thuốc . . .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv