Đời cô xông thật rồi
Khi mũi tiêm đã chạm hẳn lên da cô, chỉ một chút nưa là sẽ đâm sâu vào trong mạch máu thì Bạch Thường Hi liều mạng co chân đạp vào người hắn.
Cú đá của người con gái chân yếu tay mềm vốn chẳng đáng vào đâu nhưng vẫn đủ để khiến một kẻ gầy nhom đang ngồi xổm phải ngã ngửa ra sau.
Ống kim tiêm cũng vì thế mà rơi mạnh xuống đất, làm gãy cả mũi kim.
Tên đàn ông đờ đẫn trong thoáng chốc, thấy cô chống trả lại mình thì ngọn lửa sát khí bừng lên như muốn thiêu trụi cả căn nhà.
Hắn không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà đạp mạnh vào người con gái yếu ớt.
"Mày... Mày dám phản lại cả tao! Con ch* này! Mày được lắm!"
Phát hoả lên người của Bạch Thường Hi bằng nhũng cú đấm tàn nhẫn, hắn đay nghiến mà thu dọn lại ống tiêm đã bị hỏng, mặc áo khoác ra bên ngoài để đi mua thêm một cái khác.
Cô nằm sõng soài trên nền nhà với những vết bầm tím loang lổ khắp người, máu từ vết thương trên trán rỉ ra không ngớt.
Thân người đau đớn đến không thể nhúc nhích, nằm bất động như một cái xác không hồn.
Mặc dù đây là thời cơ có một không hai để chạy trốn, nhưng cô lại không thể nắm bắt được thời cơ ngàn vàng ấy.
Bạch Thường Hi tuyệt vọng rơi nước mắt.
Bây giờ cô đã yếu đến nỗi không thể di chuyển được dù chỉ là cử động đầu ngón tay.
Thời gian dần trôi từng phút giây nặng nề, gieo rắc lên nỗi kinh hoàng đè nặng lên thân thể của người con gái xấu số, thì một lần nữa, cánh cửa nhà lại mở ra.
Hắn ta về rồi ư...?
Vậy là cô sẽ chết sao?
Nhưng giọng nói phát ra sau đó thực sự đã khiến cho trái tim nguội lạnh của cô một lần nữa lại đập mạnh như khát khao được sống.
"Hừ! Cửa nhà sao lại không khoá thế này? Con bé này sao mà ẩu thế?"
Bạch Thi Tịnh khó tin một người cẩn thận như cô lại có thể quên khoá cửa nhà.
Thấy công việc ở đấy của mình không quá cần thiết nên cậu đã xin phép giám đốc để mình được về sớm hơn.
Nào ngờ khi về nhà lại thấy cửa cổng mở tơ hơ như muốn dụ trộm vào nhà.
Thật không thể hiểu nổi.
Chợt cậu ngửi được mùi gì đó lạ lạ phát ra từ trong phòng bếp, lại có vị tanh tanh hăng hắc, rất tò mò mà ngó đầu vào xem thử.
Bỗng người cậu cứng đờ, hai bên mắt trợn trừng, mở căng ra hết cỡ vì quá kinh hãi.
"Bạch Thường Hi!!! Sao, sao lai thành ra thế này?! Mày bị sao vậy?!"
Bạch Thi Tịnh vội vàng đỡ cô đang nằm lê trong một vũng máu, toàn thân quần áo bẩn bụi, lấp ló bên trong cơ thể còn là những vệt xanh tím rất gai mắt.
Cậu luống cuống muốn cởi trói cho cô, bỗng nhận ra Bạch Thường Hi đang thì thào gì đó nghe không rõ.
Cúi sát đầu hơn nữa để lắng tai nghe, cậu chỉ thấy cô nói đúng hai từ.
"Hắn về...". Đọc tr??ện ha?, tr?? cập nga? { ?r?mtr??ệ n.?n }
Bạch Thi Tịnh ngẩn ra để kịp hiểu những gì cô vừa nói, bất thình lình một tiếng va đập lớn vang lên, phía sau đầu cậu bắt đầu chảy máu thấm xuống lưng áo sơ mi trắng.
"Mẹ nó! Mày là thằng nào?! Hoá ra con đ* này còn qua lại với cả mày sao?!"
Gã đàn ông đã về đến cửa, trông thấy cậu đang ôm lấy cô thì hận thù đập mạnh cây gậy nặng nề ấy vào đầu cậu.
Nhưng hắn nghĩ thế này cũng chẳng ra. Tại sao... cậu vẫn chưa ngất đi? Cú đánh ấy hắn dùng toàn lực cơ mà?
"..."
Bạch Thi Tịnh im lặng, cậu từ từ đặt Bạch Thường Hi nằm xuống rồi đứng lên.
Bỗng nhiên gã đàn ông rùng mình một cái, hắn cảm nhận được những cỗ hàn khí từ người cậu bất ngờ tập trung hướng về gã.
Đôi mắt đỏ rực màu máu tươi nhìn chằm chằm vào hắn trong màn đêm như một con thú dữ đang lấp ló săn mồi.
Lúc này, tiếng nói phát ra từ miệng cậu như là vọng lên từ tận dưới địa ngục.
"Là mày đánh em tao như này?"
Hắn rùng mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, nhỏ giọt xuống sàn nhà như mưa rơi màu bão, răng cầm cập đánh vào nhau như máy nghiền đang hoạt động.
Thân hắn đang ở trong nhà mà lạnh ngắt y như đang đứng ngoài trời.
Cậu bây giờ chẳng khác nào một kẻ đang điên dại, mà một cú đánh chính là một liều thuốc kích động lên trí não của cậu.
Cảm nhận được cái chết, hắn nuốt nước bọt, nghiến răng liều mạng hét lên rồi lao về phía cậu, hai tay nắm chặt lấy thân của chiếc chày đánh bóng.
Nhưng còn chưa kịp bổ xuống đầu cậu thì đã bị Bạch Thi Tịnh bóp lấy mặt cưỡng chế, đè thân hắn bắt ép phải quỳ cả hai chân xuống sàn.
Lực siết giữa các đầu ngón tay rất mạnh như hận không thể ngay bây giờ cào nát mặt hắn ra.
Đến cả Bạch Thường Hi đang nằm lo sợ cũng phải kinh hoảng mà sửng sốt.
Chưa từng lần nào cô thấy cậu tàn bạo đến như vậy.