Điện thoại trong túi áo Lãnh Trác reo lên, anh ta cũng chợt nhớ ra mình đã dùng sức quá mạnh nên vội vàng buông tay. Ái Ly đứng bên cạnh, nôn nóng muốn anh ta nghe máy xem có phải người ở đầu dây bên kia là Vân Hàn không.
Anh ta nhìn cô, không hiểu trong lòng đang nghĩ gì nhưng không còn tỏ thái độ lạnh nhạt nữa, còn mở loa ngoài cho cô nghe. Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn bà khoảng chừng 50 tuổi, giọng rất hốt hoảng, cứ như vừa gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.
"Alo! Có phải cậu là người nhà của Lãnh Vân Hàn không?"
Ánh mắt Lãnh Trác tối lại, dường như cảm nhận được có điều bất an.
"Phải."
Giọng của bà ấy đang run lên, vẫn còn chưa hết sợ hãi.
"Tôi... tôi gặp một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trong góc tối gần ghế đá ở bờ sông. Trên người anh ta có rất nhiều máu, rất nhiều máu, giấy tờ trong túi áo thì rơi ra khắp nơi..."
Ái Ly bàng hoàng, còn chưa nghe hết đã thấy đầu mình như bị tia sét váng trúng. Cô choáng váng, không đứng vững mà hụt chân bước ra sau một bước, phải bám chặt tay vào mép bàn. Lãnh Trác thấy sắc mặt cô khó coi, liền buông điện thoại ra mà giữ cánh tay cô, giúp cô đứng vững. Anh ta cũng hoang mang không kém, cho điện thoại lại vào túi áo rồi bước đi.
"Cô ở nhà đi! Tôi sẽ đi xác minh chuyện này."
"Tôi cũng đi."
Lãnh Trác nhìn cô, mặc dù không có thiện cảm nhưng cũng không muốn để cô thêm lo lắng. Anh ta do dự, nếu thật sự là Vân Hàn, thấy được cảnh tượng ấy không biết cô sẽ như thế nào. Cuối cùng, Ái Ly cũng không nghe lời mà leo lên xe anh ta rồi thắt dây an toàn. Không còn cách nào khác, Lãnh Trác chỉ có thể đưa cô cùng đi đến bờ sông.
Nơi đây buổi tối có gió từng cơn thổi qua lạnh lẽo lại rất ít người qua lại. Nhưng khi chạy gần đến, Lãnh Trác lại nhìn thấy có một nhóm người đang tụ lại với nhau, hình như đang xem thứ gì đó. Đèn xe rọi đến làm mọi người chói mắt, có vài người bỏ đi, vài người gọi đến để nhờ giúp đỡ. Xe vừa dừng, cả hai đã vội vàng xuống xe, Ái Ly và Lãnh Trác chen qua người bọn họ đi vào bên trong.
Vừa đi vào, cảnh tượng một hình hài toàn thân đẫm máu, sắc mặt tái nhợt nằm bên cạnh ghế đá khiến Ái Ly kinh hãi. Đầu cô đau như búa bổ, cơn đau ấy làm hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt vô thức trào ra không thể ngừng lại. Lãnh Trác cũng đã đến gần, xác nhận người nằm ở đó chính là Vân Hàn, lập tức nhờ người giúp mình đưa anh vào trong xe.
"Vân Hàn."
"Hửm?"
"Tôi... Đợi anh về ăn tối."
Mắt cô nhoè đi, không thể thấy rõ thứ gì đang ở trước mặt mình nữa. Những ngọn đèn đường mờ nhạt, những cơn gió lạnh lùa vào tận sâu nơi tim khiến nó đau buốt. Ái Ly nhìn Vân Hàn được đưa vào trong xe, bước từng bước thất thỉu phía sau, rồi trước mắt dần dần tối sầm, không còn nhìn rõ được gì nữa. Trong cơn mê man, chỉ thoáng nghe thấy giọng của Lãnh Trác đang gọi tên cô, cùng tiếng còi xe cấp cứu.
Ngồi thẩn thờ trước cửa phòng cấp cứu, Lãnh Trác vừa thấy lo cho Vân Hàn mà cũng không yên tâm tình trạng của Ái Ly. Nhìn thái độ của cô khi thấy anh như thế, anh ta mới nhận ra được, tình yêu mà chứa cả sự thù hận còn khó buông bỏ hơn gấp trăm lần. Tình hình của cô không có gì đáng ngại, chỉ là vì cú sốc quá lớn lại đang mang thai khiến cơ thể suy nhược mà ngất đi, được chuyển vào phòng bệnh. Riêng Vân Hàn, ngay từ đầu đã không có dấu hiệu khả quan, vì chẳng ai biết chính xác được anh đã nằm ở nơi lạnh lẽo đó từ khi nào.
Bác sĩ bảo trên người anh vết thương nào cũng đều rất nặng, chứng tỏ người ra tay vô cùng tàn nhẫn. Không những vậy còn bị trúng đạn, do mất nhiều máu mà ngất đi. Lãnh Trác thẩn thờ, ngồi phịch xuống ghế, không thể tin được mình lại nghe được những lời này. Anh ta liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh ở gần đó, không dám để Ái Ly nghe được chuyện này.
"Vân Hàn? Vân Hàn đâu?"
Vừa tựa đầu vào ghế, Lãnh Trác đã nghe thấy giọng của Ái Ly từ trong phòng bệnh vọng ra. Anh ta bất giác đứng dậy, chưa kịp đi tới đã thấy cô chạy ra, tháo hết thiết bị khiến cánh tay bị chảy máu. Mặc cho y tá khổ sở chạy theo khuyên Ái Ly bình tĩnh, cô vẫn chạy ra ngoài.
"Làm ơn đừng ngăn tôi. Tôi muốn tìm anh ấy."
Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Trác đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, Ái Ly khựng lại. Cô không còn dáng vẻ kích động như ban nãy, nhưng không phải vì đã bình tĩnh hơn, mà vì cô biết, người đang nằm trong kia khả năng sống sót rất thấp. Trước khi cô chạy ra, anh ta đã nhận được cuộc điện thoại từ người mà mình nhờ điều tra. Biết được giữa Vân Hàn và Ái Ly tất cả đều là hiểu lầm do Khâm Dục gây ra, anh ta cũng không biết nên trách cô hay nên thương cảm cho cô.
Ái Ly bước đến, những bước chân nặng nề làm cơ thể nhỏ nhắn này giống như đang mang hàng nghìn tảng đá. Đến cuối cùng, giây phút cô nhìn thấy Vân Hàn nằm lạnh lẽo bên cạnh ghế đá, hầu như đã chết đi một nửa, cô mới hiểu mình yêu anh nhiều hơn là hận. Mà cũng chính vì quá yêu, nên hận thù cũng không thể buông bỏ. Cô cố gắng bình tĩnh, hít thở tận mấy lần nhưng giọng vẫn rất run.
"Vân Hàn..."
Ái Ly khựng lại, không hỏi được vì chẳng biết nên hỏi làm sao khiến bản thân thôi kích động. Cơ thể này thật sự không thể chịu thêm phần đả kích nào nữa, nếu không cô sẽ chết mất.