"Em có từng..."
Vân Hàn khựng lại, bàn tay đi chuyển lên khoé môi của Ái Ly, ngón cái mân mê vuốt ve gò má của cô. Giọng anh nghẹn ngào, giống như sắp khóc, nhưng nơi đáy mắt vẫn đen đục không nhìn ra được cảm xúc gì.
"Yêu anh chưa?"
Cô nhìn anh, đôi mắt nâu lạnh nhạt như màn mưa bao phủ ấy đột nhiên lay động nhẹ. Tim cô bất giác run lên, khiến cả người cô trở nên run rẩy theo. Yêu? Đến bây giờ khi nghe Vân Hàn hỏi câu này, cô mới tự vấn bản thân mình rốt cuộc có từng yêu anh hay không? Cảm giác khi anh chạm vào tóc, chạm vào khuôn mặt của cô vẫn như vừa mới hôm qua thôi. Và khi nhìn thấy anh thà chịu đựng dưới đòn roi và thép nung của Lục Quy Báo cũng nhất định không giao cô cho anh ta, cô đã nghĩ những gì? Trong khoảng thời gian ấy, tất cả cảm xúc và tình cảm mà cô dành cho anh chỉ hoàn toàn là giả thôi sao?
Lòng thù hận trong lòng lại trở nên hừng hực khi Ái Ly nhìn thấy ngọn nến thơm đang cháy trên bàn. Vân Hàn không nói gì đến cái chết của cha mẹ cô, khác nào anh đang im lặng thừa nhận. Mà nếu đã như vậy, cô làm sao có thể động lòng trước con của kẻ thù đã hại chết cha mẹ mình? Nhìn thẳng vào mắt anh, giọng cô thờ ơ nhưng lại sắc nhọn hệt như một mũi dao.
"Chưa từng."
Câu nói ấy nhẹ bâng thốt ra từ miệng của Ái Ly, nhẹ nhàng như một làn gió thổi qua, nhưng lại giống như hàng ngàn mũi dao được cô phóng đến rồi ghim thẳng vào tim của Vân Hàn. Chưa từng? Cô thật sự chưa từng yêu anh sao? Là anh không biết thật hay vẫn đang giả vờ như không biết, vờ như không nghe thấy gì? Chẳng phải giây phút cô ở căn nhà hoang kia mà trở mặt thành thù, mọi chuyện đã được nói rất rõ rồi sao? Anh cố chấp như bây giờ thì có ích gì, níu kéo được gì?
Sâu trong trái tim giá lạnh kia của anh, khoảnh khắc nào đó được một chút tình yêu của Ái Ly nung nóng lên làm cho tan chảy, rồi lại thẳng tay hất vào một gáo nước lạnh. Nó lại khô khốc, nguội dần rồi rạn ra những vết nứt sâu. Lẽ nào nước mắt của cô cũng là giả? Lẽ nào những gì cô nói cũng là giả? Lẽ nào thân thể này của cô, trái tim này của cô cũng đều là giả? Một vở kịch ngắn ngủi nhưng lại hoàn toàn không có chút sơ hở gì, hoàn toàn khiến người ta tin đến sái cổ, đến nỗi đầu óc mơ hồ, tự mình đặt chân vào cửa ngục. Cuộc đời của Lãnh Vân Hàn anh, chưa từng đưa ra một quyết định nào mà lại khiến bản thân khó quay đầu như thế.
Bước đến trước mặt Ái Ly thật nhanh, tay anh giữ chặt lấy cằm của cô, ép buộc cô phải nhìn mình, gặn hỏi.
"Nói dối. Vậy em có dám nhìn anh không? Có dám nhìn anh rồi nói như thế không?"
Cô giữ lấy cổ tay Vân Hàn, muốn đẩy anh ra nhưng chút sức lực yếu ớt này thật sự khó mà phản kháng. Vùng vẫy vô hiệu, cô chỉ biết nhăn mặt kêu lên.
"Lãnh Vân Hàn. Bỏ tay ra. Bỏ tay ra."
Vân Hàn chuyển sang giữ chặt đôi vai của Ái Ly, cố nhìn xoáy vào trong đôi mắt của cô. Nhưng đôi mắt ấy mịt mờ, cứ luôn né tránh, dường như đang cố kìm nén một thứ cảm xúc gì đó thật sâu bên trong mình. Cô cảm thấy giữa mình và anh giống như đang có một mối quan hệ vô cùng phức tạp và rối ren, lặp đi lặp lại như một vòng lẩn quẩn không tìm thấy lối thoát. Đã biết bao lần anh hỏi cô như thế, và cũng đã biết bao lần cô tự dối lòng mình. Yêu một người không hề là sai, nhưng giữa anh và cô có quá nhiều thù hằn, nếu thật sự dễ dàng bỏ qua mọi thứ rồi đến với nhau, thâm tâm cũng dằn vặt day dứt.
Ngày trước khi anh chỉa súng vào thái dương mình muốn kết thúc mọi chuyện, chính cô cũng là người làm trái với lời nói của mình mà ngăn cản quyết định ấy. Cô có thù hận, cũng có cả tình yêu. Nhưng bởi vì trái tim này của cô nhỏ bé quá, yếu đuối quá nên nhẫn tâm không đủ, đau đớn cũng không đủ, lại tự làm đau người đau mình.
"Lãnh Vân Hàn. Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, tôi thà ngay từ đầu không bước vào cuộc sống của anh."
Nét mặt cô vẫn không biểu hiện lên điều gì, nhưng thần sắc nhợt nhạt khó coi, giọng nói cũng run rẩy. Cô muốn tuyệt tình với anh, muốn anh hoàn toàn buông bỏ mình, nhưng bản thân cô cũng đang tự tuyệt tình với nó. Vân Hàn cười nhạt, đột nhiên thấy sóng mũi mình cay xè.
"Vậy sao? Bây giờ em nói ra những lời này có phải quá muộn rồi hay không?"
Ái Ly uất ức, chỉ cần nghĩ đến việc mình đang mang thai, mọi tính toán của cô đều thất bại, mọi suy nghĩ đều rối rắm cả lên khiến cô như rơi vào ngõ cụt, tiến thoái lưỡng nan.
"Muộn thì đã sao? Lẽ ra tôi nên vạch rõ ranh giới với anh ngay từ đầu, nên giết chết anh. Lẽ ra đứa trẻ này không nên xuất hiện."
Vân Hàn đơ mặt, sắc mặt anh tối sầm xuống trông rất khó coi. Môi anh hé mở, những gì định nói như bị câu nói này mà nuốt ngược vào trong. Đứa trẻ này, là vì những tính toán của cô đối với anh mà hình thành. Liệu sao này khi nó được sinh ra, biết được ông nội nó là kẻ thù giết ông bà ngoại nó thì sẽ như thế nào? Cha mẹ nó lại không thể yêu thương nhau, khác nào lại biến nó thành một đứa trẻ đáng thương. Ái Ly đột nhiên nghĩ quẩn, liếc mắt thấy con dao nhỏ trên bàn liền hung hăng muốn cầm nó lên.
"Em làm gì vậy?"
Lãnh Vân Hàn xông đến giữ lấy cổ tay của Ái Ly, kìm chế sự mất kiểm soát trong cô lại. Nhưng cô có vẻ rất kiên quyết, nhất định không chịu buông dao ra mà giữ chặt hơn, muốn đâm vào bụng mình. Cô bất ngờ vung chân lên đạp anh một cái, anh vì nhất thời không phòng bị mà ngã ra sau, lưng đập mạnh vào cạnh bàn một cái đau điếng. Giây phút Ái Ly vừa vung dao lên rồi hạ xuống, Vân Hàn nén đau chạy đến đưa lòng bàn tay của mình ra mà hứng lấy.
Vân Hàn kêu lên một tiếng đau đớn. Mũi dao ghim thẳng vào lòng bàn tay của anh, máu tươi ứa ra không ngừng, nhỏ giọt xuống sàn nhà. Ái Ly bàng hoàng buông tay ra khỏi cán dao, nhìn cảnh tượng này mà lòng đầy hoảng loạn. Anh không trách cứ lời nào, chỉ lẳng lặng rút dao ra rồi ném nó vào thùng rác, còn xem như không có chuyện gì.
"Khuya rồi. Em mau ngủ một chút đi. Em đang mang thai, thức khuya nhiều không tốt đâu."