Đối diện với đôi mắt hoa đào trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách kia, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch.
Thư Vãn theo bản năng dời tầm mắt đi, lại thấy tay hắn đang bóp eo cô.
Hắn vừa bóp eo cô vừa nhấc cô lên khỏi sô pha.
Bây giờ nửa người cô dựa vào trên sô pha, hắn cúi đầu nhìn xuống trên người cô. Tuy không đụng tới cơ thể cô nhưng tư thế lại có chút mập mờ.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình gắng sức muốn đẩy hắn ra. Nhưng tay vừa đụng tới tay áo sơ mi của hắn đã bị hắn lạnh lùng quát lớn.
“Đừng chạm vào tôi!”
Thư Vãn bị dọa đến độ tay cứng đờ, không dám tiến thêm một bước.
Cô ngoan ngoãn rút tay về, lại có chút khó hiểu mà nhìn bàn tay đang bóp eo mình không buông kia.
Hắn không cho cô chạm vào, nhưng chính hắn lại hết lần này đến lần khác chạm vào cô, người đàn ông này không nói đạo lý!
Cô không dám nhìn hắn, chỉ có thể cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi: "Quý tổng, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Giọng cô hơi run run, không biết là sợ hãi hay bởi vì thân thể yếu đuối.
Quý Tư Hàn lạnh lùng nhìn chiếc áo vest nam còn đắp lên người Thư Vãn.
Hắn cảm thấy rất chướng mắt, ngay lập tức cầm lấy cái áo vest nam ném mạnh về phía thùng rác.
Mắt thấy áo vest bị ném chính xác vào thùng rác, sắc mặt Thư Vãn khẽ biến đổi.
“Quý tổng, anh tới tìm tôi chính là vì muốn ném áo vest của Cố tổng sao?”
Mặc dù, cô không biết Cố Cảnh Thâm đắp áo vest này cho mình từ khi nào. Nhưng hành vi ném quần áo vào thùng rác của Quý Tư Hàn rất quá đáng!
Điều này khiến cô cảm thấy hắn có bệnh!
Nếu đã nhìn cô không vừa mắt như vậy, cũng đừng đến tìm cô. Vì sao phải xem thường cô như vậy?
Trong lòng Thư Vãn rất tức giận, cũng không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra dùng sức đẩy hắn một cái.
Thư Vãn cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ, một lần nữa lại bị Quý Tư Hàn kéo trở về.
Cả người cô va vào trong lòng hắn, giống như đụng vào một bức tường, đau đến mức nước mắt cô sắp chảy ra.
Hai mắt đẫm lệ, cô mơ hồ ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đang ôm cô trong lòng.
“Quý tổng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đáy mắt Quý Tư Hàn lạnh như băng, mơ hồ lộ ra một tia lửa giận.
“Tại sao lại lừa gạt tôi?”
Dường như hắn đã nhịn từ lâu. Sau khi hỏi ra những lời này, ánh mắt hắn dần dần trở nên đỏ tươi.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Thư Vãn mơ hồ, lừa gạt hắn cái gì?
Quý Tư Hàn thấy cô vờ như không biết, bàn tay hắn đang giữ eo cô di chuyển ngược lên giữ sau gáy cô.
Hắn kéo cô đến trước mắt, cúi đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Cô và Cố Cảnh Thâm đã quen biết nhiều năm, sao cô lại nói với tôi là mới quen!”
"Cô hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi, có vui không?"
Đáy mắt hắn bốc cháy lửa giận ngập trời, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập hàn khí.
Thư Vãn bị ép đối diện với cặp mắt đầy phẫn nộ kia. Giờ đây cô có muốn tránh cũng không thể tránh.
Cô sợ Quý Tư Hàn như vậy, nhưng không biết nên giải thích như thế nào cho hắn hiểu.
Hôm đó cô nói dối hắn là mới quen Cố Cảnh Thâm, cũng là sợ tiết lộ quá khứ của Cố Cảnh Thâm và cô.
Cô lại không nghĩ tới Quý Tư Hàn nhanh như vậy đã biết chân tướng sự việc và càng không nghĩ tới hắn sẽ đến chất vấn mình.
Cô luôn cảm thấy Quý Tư Hàn không để ý gì đến mình, cũng sẽ không quá chú ý đến chuyện có liên quan đến cô.
Nhưng cô đã đánh giá thấp Quý Tư Hàn. Hắn ngay cả việc cô và Lâm Trạch Thần có ngủ với nhau hay không cũng tra ra được thì chuyện này tất nhiên sẽ không thể nào qua mắt được hắn.
Chỉ là phía Cố Cảnh Thâm, nếu biết Thư Vãn tiết lộ quá khứ của bọn họ cho hắn, cô sợ anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Nghĩ tới đây, Thư Vãn liền mím chặt môi không giải thích gì.
So với thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Cảnh Thâm. Chẳng thà tốt hơn là bị Quý Tư Hàn hiểu lầm, hoài nghi, chất vấn.