Thư Vãn suy nghĩ nếu ra khỏi phòng nghỉ ngơi không chừng sẽ đụng phải Quý Tư Hàn nên cô lắc đầu từ chối.
Cố Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, nhìn cô một cái.
“Tôi đi lấy cho cô chút đồ ăn.”
Nói xong, không để ý Thư Vãn ngăn cản, anh ta liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Với thân phận của Cố Cảnh Thâm, Quý thị sẽ lựa chọn tiêu chuẩn cao nhát để tiếp đãi.
Nà ăn anh ta tới là nhà hàng Quý Tư Hàn đang dung bữa.
Nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu, Cố Cảnh Thâm có chút không biết nên lấy cái gì.
Anh ta dứt khoát lấy di động ra, gọi điện thoại cho Thư Vãn:"Cô thích ăn cái gì?”
Thư Vãn nói cái gì cũng không muốn ăn, Cố Cảnh Thâm lại khuyên nhủ: "Nhất định phải ăn một chút, buổi chiều cô còn phải chăm sóc tôi.”
Cô đành phải nói: "Thức ăn dễ tiêu hóa là tốt rồi.”
Cố Cảnh Thâm ôn nhu hỏi: "Vậy thịt cá, rau dưa, sữa chua đều cho em một ít đi, món chính cô chọn cơm hay mì?"
“Không cần, như vậy là đủ rồi.”
“Được, chờ tôi.”
Cố Cảnh Thâm thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cười cúp điện thoại muốn đi lấy thức ăn, phía sau lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Cố tổng không dễ dàng tới tham gia đấu thầu còn phải chăm sóc bạn gái.”
Cố Cảnh Thâm quay đầu lại liền thấy Quý Tư Hàn đứng ở một bên.
Thân hình cao lớn của hắn, mặc dù không phân cao thấp với anh ta, nhưng từ trên người hắn có một luồng khí áp bách.
Cố Cảnh Thâm nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Quý tổng nói đùa, sao tôi lại dẫn bạn gái tới tham gia đấu thầu.”
Quý Tư Hàn hơi nhíu mày: "Thư tiểu thư không phải bạn gái của cậu thì là cái gì?”
Cố Cảnh Thâm không thích giọng điệu cao cao tại thượng của hắn, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: "Tôi và cô ấy không có quan hệ gì, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Hắn vội vàng hỏi, khiến Cố Cảnh Thâm có chút khó hiểu: "Hình như Quý tổng rất quan tâm chuyện của tôi và Thư tiểu thư?”
Quý Tư Hàn mặt không đổi sắc, cong khóe miệng: "Chẳng qua là tò mò muốn biết Cố tổng chơi với người phụ nữ mà Lâm Trạch Thần từng chơi.”
Cuối cùng, hắn vẫn không quên trào phúng một câu: "Cũng không sợ nhiễm bệnh sao.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, thần sắc có chút khó coi: "Quý tổng, anh chửi bới một người phụ nữ như vậy, cũng quá không phong độ rồi.”
Quý Tư Hàn đi tới trước mặt Cố Cảnh Thâm, lạnh lùng nhìn thẳng anh: "Vậy cậu cảm thấy cái gì là có phong độ?”
Cố Cảnh Thâm không trả lời những lời này, ngược lại dùng ánh mắt xem xét nhìn về phía hắn.
“Quý tổng, hình như anh luôn nhắm vào tôi.”
Trong buổi đấu thầu, ở nhà hàng, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt, hắn đều nhằm vào mình.
Trước kia anh ta chưa từng gặp Quý Tư Hàn, càng không có khả năng đắc tội với hắn, vì sao hắn lại nhằm vào mình?
Thần sắc Quý Tư Hàn hơi động một chút, rồi lại rất nhanh khôi phục bình thường.
“Chẳng qua là sợ Cố tổng bị lừa mà thôi.”
“Ý anh là Thư tiểu thư gạt tôi?”
Cố Cảnh Thâm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Quý Tư Hàn không trả lời, vẻ mặt ít nhiều có chút ngạo mạn.
Cố Cảnh Thâm lại biết mình hỏi đúng: "Quý tổng sợ là hiểu lầm, tôi và Thư tiểu thư quen biết nhiều năm, cô ấy là người như thế nào, tôi biết rõ nhất, cô ấy không có khả năng lừa tôi.”
Câu nói này Cố Cảnh Thâm cố ý để ngữ khí tăng thêm không ít, giống như là nói cho chính hắn nghe.
Trước đây khi cô quỳ gối trước cửa nhà Cố cầu xin mình ra ngoài gặp mặt một lần, anh cảm thấy cô quá phiền.
Sau đó tra được một ít tin tức, lại làm cho anh ta cảm thấy tâm cơ của cô rất sâu cũng không để ý tới cô nữa.
Nhưng mấy ngày gần đây ở chung, làm cho anh ta cảm giác Thư Vãn không phải người như vậy.
Những lời này của Cố Cảnh Thâm khiến sắc mặt lạnh nhạt của Quý Tư Hàn mơ hồ hiện lên một tia tức giận.
Hai người quen biết nhiều năm?
Cố Cảnh Thâm không nhận ra sự khác thường của hắn, hờ hững trả lời: "Phải nói là, quen biết từ nhỏ.”
Chỉ là anh ta mất trí nhớ, không nhớ rõ bọn họ đã từng có quá khứ, bằng không anh ta sao cái gì cũng không biết.