Thư Vãn chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ninh Uyển đang dựa lưng vào ghế làm việc.
Cô ta y phục xinh đẹp chỉnh tề, làm cho Thư Vãn giống như một gốc cây cỏ dại ti tiện.
Cô chưa từng có một khắc nào cảm thấy tủi thân, nhưng giờ phút này cô thật sự muốn khóc.
Giờ phút này cô vô cùng bất lực, cho dù côgiãy dụa như thế nào cũng vô dụng.
Bởi vì cô không bối cảnh, không thân phận, không quyền thế, cô chỉ là một người bình thường.
Cho nên có thể tùy tiện bị người khác uy hiếp, bị người tachà đạp.
Cô buông xuôi không muốn đối chọi với vận mệnh khắc nghiệt này, chết lặng hỏi Ninh Uyển: "Cô muốn tôi làm như thế nào, mới có thể cho tôi từ chức?"
Lúc trước cô mượn hai mươi vạn, nếu đền sáu lần tiền vi phạm hợp đồng, là một trăm hai mươi vạn, cô không lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp.
Ninh Uyển thấy cô thức thời, tư thái ngạo mạn hơn một chút: "Đơn giản, chiêu đãi Cố tổng cho tốt, chờ anh ta về đế đô, tôi sẽ phê chuẩn cho cô.”
Không cho cô nghỉ việc cô còn có thể tiếp nhận, để cô đi chiêu đãi Cố Cảnh Thâm?
Thư Vãn một vạn lần không muốn: "Cố tổng không hi vọng tôi đi tiếp đãi anh ta.”
Ninh Uyển nhếch môi cười: "Tôi đã xem tấm ảnh đó nhiều lần, ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn có chút thú vị, cho nên Cố tổng nhất định sẽ hy vọng người tới là cô.”
Thư Vãn còn muốn nói gì đó, Ninh Uyển lại trực tiếp dặn dò: "Cô cứ làm theo lời tôi dặn là được.”
Xem ra cô ta đã nhận định quan hệ giữa cô và Cố Cảnh Thâm không cạn, không ép khô chút giá trị lợi dụng cuối cùng của cô, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Thật đúng là nhà tư bản.
Thư Vãn biết nhiều lời vô ích, cũng im lặng, lạnh giọng trả lời: "Hy vọng đến lúc đó Ninh tổng đừng nuốt lời nữa.”
Ninh Uyển khoanh tay trước ngực, cho cô một ánh mắt yên tâm: "Tôi luôn giữ lời.”
Thư Vãn lười so đo với cô, một lần nữa xoay người, đi ra ngoài.
Triệu Du thấy cô trở lại văn phòng, âm dương quái khí nói: "Có vài người thủ đoạn lợi hại, chiêu đãi đối tác là có thể dễ dàng tóm được người ta, lần này thậm chí ngay cả tổng giám đốc Cố thị cũng tóm được, nhưng mới có một ngày, đã bò lên giường người ta, còn bị người ta chụp ảnh tung khắp nơi, thật sự là không biết xấu hổ.”
Đồng nghiệp Lâm Lâm bên cạnh nghe vậy, cũng dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô một cái: "Dáng người cô ấy rất đẹp, các tổng giám đốc đều thích cô ấy.”
Triệu Du cười lạnh một tiếng: "Đẹp ở chỗ nào, không phải do người ta chơi đùa, bằng không sao có thể có dáng người đẹp như vậy?"
Lâm Lâm cũng cười khẽ theo: "Đúng vậy, không chỉ có dáng người tốt, làn da cũng rất trơn bóng, xem ra ăn nằm với đàn ông nhiều cũng có chút tác dụng.”
Triệu Du nhìn chằm chằm Thư Vãn đi tới, cười nhạo không thôi: "Người có tiền đều đụng vào, còn không biết cô ta đã nuốt bao nhiêu tiền rồi...”
Cô ta còn chưa nói xong, trên mặt đã bị Thư Vãn giội một ly nước lạnh.
Triệu Du cả người bị giội ướt, nhất thời tức giận đến phát run.
Cô ta đập bàn, đứng dậy chỉ vào Thư Vãn chửi ầm lên, "Đồ đê tiện, dám hắt nước tôi, cô có tin tôi... !"
Không đợi cô ta mắng xong, Thư Vãn lại cầm một ly nước, hắt lên mặt cô ta.
Triệu Du không nghĩ tới cô hắt một ly, lại còn dám hắt thêm một ly, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Toàn bộ văn phòng tổng giám đốc, không chỉ Triệu Du ngây ngẩn cả người, những người xem náo nhiệt bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Thư Vãn không để ý ánh mắt của những người khác, lạnh lùng nhìn Triệu Du: "Bình thường cô ở trước mặt đồng nghiệp nói nhảm còn chưa tính, vậy mà còn chạy đến trước mặt Ninh tổng nói hươu nói vượn, đừng có khinh người quá đáng!"
Cô nói xong, cầm lấy ly nước trong tay, quơ quơ trước mặt Triệu Du: "Cô nên cảm thấy may mắn, tôi chỉ giội nước không phải axit sulfuric, nếu không khuôn mặt già nua của cô sẽ bị phế.”