Đột nhiên bị cắn kia, thân thể Thư Vãn tựa như bị điện chạm, cảm giác tê dại tập kích toàn thân.
Trong nháy mắt hai má cô đỏ lên, cô mất tự nhiên quay đầu, muốn tránh hắn đụng vào thân thể mình, nhưng hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, hắn lại đè đầu cô lại, không cho cô nhúc nhích.
Hắn cắn vành tai cô, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Ưmmm?”
Âm thanh vang lên, mang theo chút quyến rũ.
Trái tim cô, trong nháy mắt đập thình thịch.
Giọng nói của Quý Tư Hàn tràn ngập từ tính, dễ nghe lại gợi cảm.
Giọng nói như vậy ở bên tai gây kích thích rất khó có người giữ được bình tĩnh.
Nhưng cô lại ép buộc mình tỉnh táo lại, Quý Tư Hàn làm như vậy, chẳng qua là vì sĩ nhã cô mà thôi.
Cô cúi đầu, mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói lời nào.
Hắn lại từ vành tai cô, chậm rãi di chuyển về phía hốc vai.
Hắn hôn xương đòn cô, thấp giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô cần bao nhiêu tiền, mới có thể thỏa mãn?"
Giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ, dường như đang trách cô không ngoan ngoãn.
Thư Vãn bị Quý Tư Hàn làm rối loạn tâm tư, hoảng đến mức ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn.
Dưới nụ hôn nhẹ nhàng của hắn, thân thể cô dần dần xụi lơ.
"Tôi cho cô mười tỷ, cô đừng thích cậu ta được không?"
Hắn giống như đang mê hoặc cô, khiến trái tim cô run rẩy.
Cô nắm chặt dây an toàn, nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phía Quý Tư Hàn .
"Anh không chê tôi bẩn sao?"
Quý Tư Hàn đang cúi đầu hôn cô, đột nhiên dừng lại một chút.
Cô có thể cảm giác được thân thể của hắn, trong khoảnh khắc trở nên vô cùng cứng ngắc.
Bàn tay ôm chặt eo kia, dần dần được thả lỏng.
Cô cho rằng hắnsẽ lập tức bỏ mình ra, nhưng hắn lại đột nhiên vùi đầu vào cổ cô.
Hắn có chút vô lực lẩm bẩm: "Cho nên... tại sao cô phải làm như vậy.”
Giọng nói của hắn là trách cô, nhưng động tác của hắn lại có chút ngập ngừng.
Thư Vãn biết thật ra hắn rất ghét bỏ mình, chỉ là không biết vì sao đột nhiên hắn lại như vậy.
Có lẽ là do uống rượu, làm cho thần trí hắn mơ hồ, mới xảy ra loại chuyện như thế này.
Cô đoán không ra, cũng không muốn phỏng đoán nữa, liền lạnh nhạt trả lời: "Quý tổng, chúng ta đã chia tay rồi, tôi làm như vậy cũng rất bình thường đúng không?"
Hắn trách cô, nhưng rõ ràng chính hắn không cần cô, dựa vào cái gì cô phải vì hắn thủ thân như ngọc.
Hắn nghe cô nói như thế, thân thể càng thêm cứng ngắc, hơi thở lạnh lẽo từ trên người hắn tản ra, khiến Thư Vãn cảm thấy cả người phát run.
Cô theo bản năng rời xa vòng tay hắn, ngay cả mí mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ hắn sẽ lại làm cô tổn thương.
Một người đàn ông ghét bỏ cô, sẽ ra tay độc ác giống như Tống Tư Việt vậy.
Cô sợ bị đánh, hai tay không tự giác đưa lên che ở chỗ trái tim.
Cũng may Quý Tư Hàn chỉ ôm cô, cũng không vì cô nói mấy lời này mà tức giận.
Thân thể cô căng thẳng, lúc này mới chậm rãi thả lỏng xuống......
Cô cảm giác được hắn càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn đem cô hòa vào trong thân thể.
Thư Vãn rất mơ hồ, rõ ràng hắn chán ghét cô như vậy, vì sao vẫn không nhịn được ôm cô?
“Quý Tư Hàn.”
Cô gọi tên anh, thân thể người đàn ông lại cứng đờ, sau đó càng thêm dùng sức ôm chặt cô.
Thư Vãn cảm thấy Quý Tư Hàn có lẽ có chút quan tâm mình, nhưng vừa nghĩ tới hắn đã có Ninh Uyển, cô đành hạ quyết tâm.
Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cười nói: "Quý tổng, tôi đã không còn sạch sẽ, không đáng để anh làm như vậy.”
Cô có thể làm người tình của người độc thân, nhưng tuyệt đối sẽ không làm người thứ ba của người khác, đây là giới hạn đạo đức của cô.
Hơn nữa cô bị Dạ tiên sinh vấy bẩn, bọn họ đã không còn khả năng nào nữa...