“Xem ra cô vẫn có chút bản lĩnh.”
Lâm Trạch Thần ôm eo Thư Vãn, hung hăng hôn lên mặt cô một cái, "Nói đi, bảo bối, em muốn phần thưởng gì?”
Thư Vãn ôm hai má bị hôn, mặt không đổi sắc nói: "Lâm tổng, tôi không muốn phần thưởng gì cả, anh để người của anh rời khỏi phòng cưới của bạn tôi là được rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Lâm Trạch Thần lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại ra ngoài, bảo thủ hạ của mình rút lui.
Thư Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người, bưng ly rượu bỏ thuốc lên, đưa cho Lâm Trạch Thần.
“Lâm tổng, tôi cố ý mang rượu cho anh, uống với tôi một ly đi.”
“Uống rượu?”
Lâm Trạch Thần hơi nhíu mày, không ngờ cô lại chủ động mời mình uống rượu.
Lâm Trạch Thần có chút kinh ngạc, còn tưởng Thư Vãn đã nghĩ thông suốt, vội vàng ghé vào tai cô hỏi: "Sao? Nghĩ thông suốt rồi? Chịu để anh chạm vào rồi sao?”
Thư Vãn sợ Lâm Trạch Thần hoài nghi, vẫn duy trì tính tình lúc trước, lạnh lùng nói: "Lâm tổng, anh nghĩ cái gì vậy, tôi đã sớm nói với anh, tôi không muốn bị anh ngủ, lúc này mới lấy hạng mục trao đổi với anh, sao anh có thể nói chuyện không giữ lời chứ?”
Lâm Trạch Thần nghe nói như thế, có chút không vui: "Vậy em còn bảo tôi uống rượu với em?”
Thư Vãn cau mày nói: "Lâm tổng, tôi mời anh uống rượu, chỉ là muốn cảm kích anh, dù sao anh liên tục buông tha tôi hai lần, không chỉ không chạm vào tôi, còn tín nhiệm tôi như thế, tôi đây tự nhiên không thể không thức thời, ít nhất mời anh uống một ly cũng là việc nên làm.”
Bị Thư Vãn thổi phồng như vậy, Lâm Trạch Thần cảm giác hình tượng của mình bỗng nhiên có chút vĩ đại.
“Đã như vậy, tôi sẽ uống với em một ly.”
Lâm Trạch Thần đưa tay nhận lấy ly rượu cô đưa tới.
Có lẽ là cô quá mức khẩn trương, ngón tay có chút run rẩy.
Lâm Trạch Thần liếc mắt một cái liền nhìn ra cô không bình thường.
Anh ta nhận lấy ly rượu nhưng không uống, màđánh giá Thư Vãn một cái.
Cô diễn rất tốt, sắc mặt không chút biến đổi , nhưng bộ ngực phập phồng nhanh hơn bình thường đã bán đứng cô.
“Em uống trước đi.”
Lâm Trạch Thần đưa ly rượu trả lại cho Thư Vãn.
Thư Vãn thấy thế, rất nhanh ý thức được Lâm Trạch Thần hẳn là nhận ra rượu có vấn đề nên mới để cô uống trước.
Cô nhanh chóng ổn định trái tim trống rỗng, làm bộ như không có việc gì, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm.
Uống xong, cô giải thích một câu: "Lâm tổng, tôi không mua nổi rượu đắt tiền, nên bảo khách sạn đưa chai rượu này thôi, vị quả thật không được tốt lắm, nếu anh không thích uống, tôi bảo nhân viên lễ tân lấy một chai đắt tiền khác.”
Thư Vãn nói xong, trực tiếp xoay người, đi tới trước điện thoại, định gọi điện thoại.”
Hành động này của cô, rất nhanh đã xóa bỏ nghi ngờ của Lâm Trạch Thần, không đợi lễ tân kết nối, đã bị anh ngăn lại.
“Tôi còn chưa uống qua rượu rẻ tiền, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, cũng rất tốt.”
Lâm Trạch Thần lại nhận ly rượu trong tay cô, nhẹ nhàng liếm liếm miệng ly có dấu son môi, ngửa đầu uống vào.
Anh ta vừa uống vừa quan sát thần sắc Thư Vãn, thấy vẻ mặt tự nhiên nhìn không ra có gì bất thường, lúc này mới hoàn toàn bỏ đi nghi ngờ.
Nhưng mà Lâm Trạch Thần lăn lộn trong xã hội đã lâu, vì để đề phòng có chuyện bất trắc, anh ta chỉ uống một ngụm, liền buông ly rượu xuống.
Thư Vãn không ngờ Lâm Trạch Thần lại khó đối phó như vậy, trong lòng có chút lo lắng.
Anh ta không uống hết rượu có chứa đủ thành phần thuốc ngủ, cô sẽ không có cách nào ra tay với anh ta.
Hơn nữa trong phòng tắm còn giấu một người đàn ông xa lạ, nếu như bị người đàn ông đó nhìn thấy mình giết người, chỉ sợ cô cũng khó thoát một kiếp.
Thư Vãn bây giờ loạn như cào cào, cũng không biết nên làm sao mới tốt?
Nhưng lúc này Lâm Trạch Thần lại không định buông tha cô!
Sau khi anh ta đặt ly rượu xuống, túm lấy tay Thư Vãn, ôm cô ngồi trên đùi.
Một đôi tay ghê tởm, không an phận, sờ về phía đùi Thư Vãn.
“Lâm tổng, không phải đã nói không chạm vào tôi sao?!”
Thư Vãn sợ tới mức thét lên thành tiếng, Lâm Trạch Thần lại du côn nói: "Người phụ nữ tôi coi trọng, sao có thể dễ dàng buông tha?!”