Sau khi bị bịt mắt, trước mắt cô chỉ còn một mảnh đen kịt, ngay cả một chút ánh sáng rất nhỏ cũng không nhìn thấy.
Cảm giác sợ hãi trong bóng tối khiến cô như rơi vào vực sâu vô tận, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Cho đến giờ khắc này, cô mới biết mình gặp phải kẻ còn khủng bố hơn cả Lâm Trạch Thần! Tên này còn muốn chơi trò biến thái!
Dưới sự sợ hãi, cô bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cô sợ đến mức hai chân đều nhũn ra.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là bình tĩnh lại, thử giao tiếp với anh ta.
“Vị tiên sinh này.”
Cô cắn răng, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!
Người đàn ông không trả lời cô, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Thư Vãn cảm giác thân thể trong nháy mắt bay lên không trung, ngay sau đó trời đất quay cuồng, cô bị ném lên giường.
Cô cho rằng người đàn ông này muốn cưỡng hiếp cô. Nhưng anh ta không có động vào cô mà chỉ ngồi ở bên cạnh cô mà thôi.
Cảm giác được vị trí chiếc giường lún xuống, Thư Vãn đoán vị trí mình nằm là ở giữa giường.
Cô nhớ rõ vừa rồi mình có giấu con dao ở phía sau gối, chỉ cần di chuyển đến đầu giường là cô có thể lấy được con dao sau đó cắt sợi dây đang buộc cô ra.
Cô lập tức lợi dụng sức mạnh của hai chân, di chuyển thân thể lên trên.
Ngay khi đầu sắp chạm vào gối, người đàn ông đột nhiên đè người cô lại.
Cô cảm giác được anh ta đè xuống, ngay sau đó bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn.
“Cô hẹn Lâm Trạch Thần đến khách sạn, lại bỏ thuốc vào rượu, đây là ý gì?”
Thư Vãn sửng sốt.
Chẳng phải anh ta đang thực hiện tội ác hay sao? Sao anh ta lại hỏi loại chuyện không liên quan đến mình?
Chẳng lẽ là Lâm Trạch Thần nhìn thấu kế hoạch của cô, cố ý phái người đàn ông này đến tìm hiểu ý đồ của cô?
Không đời nào!
Theo tính cách của Lâm Trạch Thần, nếu anh ta biết cô muốn giết mình, phỏng chừng đã sớm phái người chặt cô cho chó ăn rồi.
“Chỉ là thuốc trợ hứng thôi.”
Cô cố giả vờ bình tĩnh trả lời một câu.
Cô không biết người đàn ông này là ai, tuyệt đối sẽ không nói thật với anh ta.
Người đàn ông dường như cười lạnh một tiếng, "Vừa thích coplay, vừa bỏ thuốc, xem ra bình thường hai người chơi rất kích thích.”
Thư Vãn thấy anh ta tin lời mình, lập tức mím chặt môi, không trả lời nữa.
Sự im lặng của cô, giống như chọc giận người đàn ông, bỗng nhiên cằm cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Ngay khi Thư Vãn suy đoán có phải người đàn ông muốn bóp chết mình hay không, một hồi chuông điện thoại di động truyền đến......
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ trong phòng trong nháy mắt bị phá vỡ.
Người đàn ông buông cằm cô ra, quay sang cầm lấy điện thoại di động của cô.
Thư Vãn nhận ra anh dường như muốn nghe điện thoại, vội vàng cầu xin: "Là điện thoại của Lâm tổng, anh ấy tìm tôi có việc gấp, anh để tôi nghe được không?"
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương không thôi của cô, giọng nói khàn khàn bỗng nhiên lạnh đi vài phần: "Sao vậy?”
“Không sao!”
Thư Vãn sốt ruột nhưng cô đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình: "Cầu xin anh, để cho tôi nghe điện thoại đi, nếu không tiếp điện thoại của anh ta, bạn tôi nhất định sẽ xảy ra chuyện, anh để cho tôi tiếp xong cuộc điện thoại này, kế tiếp anh muốn tôi làm gì tôi cũng được!"
Cô không ngừng cầu xin, làm cho người đàn ông buông lỏng vài phần.
Thư Vãn cho rằng anh ta sẽ cởi trói cho mình, không ngờ anh chỉ mở nút nghe, mở loa.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Lâm Trạch Thần chửi tục.
"Thư Vãn, con tiện nhân này, cô dám lừa tôi, cô có tin tôi khiến cho bạn thân của cô và chồng của cô ta chết trong đêm tân hôn!!"
Thanh âm đinh tai nhức óc này, tựa hồ hận không thể xé nát cô ra.
Thư Vãn sợ tới mức mồ hôi toát ra như tắm, cô sợ Sam Sam và Giang Vũ gặp chuyện không may, vội vàng ổn định tinh thần, ôn tồn nói: "Lâm tổng, tôi đang định gửi địa chỉ cho anh, anh đã gọi điện thoại tới, tôi đang ở khách sạn Đế Hào, phòng 2088 chờ anh, anh mau tới đi."
Lâm Trạch Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, tôi đã phái người đến chỗ phòng cưới của Kiều Sam Sam, giờ tôi sẽ đến khách sạn, nếu không thấy hợp đồng, tôi sẽ lập tức cho người xử lý bọn họ, nữ thì hãm hiếp, nam thì chặt xác, có nghe không?"