Quý Tư Hàn nghĩ tới đây, sắc mặt lại trầm xuống.
Hắn nói với Tô Thanh: “Đi điều tra Trì Nghiễn Châu và Sơ Nghi.”
Tô Thanh lập tức cung kính đáp: “Vâng.”
Lúc Tô Thanh quay người định trở về xe, Quý Tư Hàn lại gọi anh ta lại.
“Còn nữa...”
“Quý tổng, anh cứ căn dặn.”
Quý Tư Hàn hơi mím môi: “Đi điều tra xem có phải là Trì Nghiễn Châu đã cứu Thư Vãn, bắt đầu điều tra từ nhà hỏa táng."
George đã từng nói, cơ thể còn, não chưa chết, đổi tim là có cơ hội sống lại.
Cơ thể của Thư Vãn không hề có khiếm khuyết, chứng tỏ lúc đưa cô vào hỏa thiêu đã bị người ta lén lút mang ra ngoài.
Người mang cô ấy đi, còn đổi tim cho cô ấy, khiến cô ấy sống lại.
Hắn đoán là Trì Nghiễn Châu, lại không biết mục đích của anh ta là gì...
Quý Tư Hàn vừa nghịch điếu thuốc trong tay, vừa căn dặn Tô Thanh: “Đừng tin những tin tức từ bên Anh gửi tới, tự mình đi điều tra đi.”
Nhà họ Trì là quý tộc của Anh, Trì Nghiễn Châu đương nhiên là có quyền lực cực lớn, muốn hắn tra được cái gì thì là cái đó.
Tô Thanh nghe Quý tổng dặn dò, lập tức nhận ra những tài liệu mình tra được trước đó đều là giả, liền vội vàng nói: “Tôi sẽ tự mình đi điều tra.”
....
Thư Vãn bước vào trong biệt thự, thì thấy Trì Nghiễn Châu đang ngồi trên sofa ở trong vườn, một tay chống cằm đánh giá cô.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Thư Vãn khẽ gật đầu, dường như không muốn nói nhiều với anh ta, nhấc bước đi vào trong phòng khách.
“Qua đây.”
Trì Nghiễn Châu hất cằm với cô, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
“Tôi rất mệt, muốn đi ngủ.”
Ý trên mặt chữ là có thể tha cho cô không?
“Đi ngủ đi.”
Thư Vãn nghe được lời này thì cất bước đi, nhưng chưa đi được hai bước, thanh âm không nhanh không chậm của Trì Nghiễn Châu từ phía sau vang lên.
“Sau này cấm không được ra ngoài.”
Biết ngay là anh ta chẳng tốt bụng gì rồi mà, Thư Vãn nghiến răng, quay người, ngồi xuống ghế sofa phía đối diện anh ta.
Động tác ít nhiều mang theo sự tức giận, Trì Nghiễn Châu cũng không tỏ thái độ, cầm chai rượu vang trên bàn rót cho cô một chút.
“Tôi không thể uống...”
Trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, những thứ như rượu và thuốc lá tốt nhất là không đụng vào.
Trì Nghiễn Châu dường như nhớ ra điều gì đó, ly rượu vừa đưa ra lại từ từ thu về.
Biểu cảm của anh ta lạnh nhạt, trong mắt phảng phất bi thương, khiến cả người anh ta như bị bao phủ trong sương mù.
Thư Vãn nhìn thấy như vậy, liền biết anh ta nhất định là lại nhớ chị gái cô rồi, cũng rất tự giác đem bản thân biến thành người vô hình.
Trì Nghiễn Châu im lặng rất lâu, mới nâng ly rượu lên, uống hết rượu trong ly.
Sau khi anh ta uống xong, nâng mắt nhìn Thư Vãn: “Vừa rồi cô ở ngoài cổng nói chuyện với Quý Tư Hàn, tôi đều nghe thấy hết.”
Sắc mặt Thư Vãn hơi khựng lại: “Vậy thì sao?”
Nghe thấy thì nghe thấy thôi, tại sao còn phải nói với cô.
Trì Nghiễn Châu mặt không đổi sắc, nhướng mày: “Anh ta dường như rất yêu cô.”
Thư Vãn cong khóe miệng cười lạnh: “Loại người như anh ta không thể nào yêu tôi đâu.”
Câu nói này dường như đã đụng tới dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Trì Nghiễn Châu, sắc mặt anh ta lại lần nữa trầm xuống.
“Chị cô....trước đây cũng từng nói lời tương tự như vậy.”
Thư Vãn ngẩn ra, nhìn Trì Nghiễn Châu, thấy trong mắt anh ta đầy sự hối hận, cô hơi có chút ngạc nhiên.
“Giữa anh và chị của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta trước đây rất ít khi nói về chuyện của Sơ Nghi, bây giờ anh ta chủ động nói rồi, Thư Vãn mới dám nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Đôi mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi của Trì Nghiễn Châu từ khuôn mặt cô rời đến vị trí trái tim của cô.
Sau khi nhìn chằm chằm trái tim ấy một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Chuyện mà Quý Tư Hàn đã từng làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười so với những chuyện mà tôi đã làm với chị cô mà thôi.”
Anh ta buông ly rượu trong tay, đứng dậy đi vào phòng khách trong biệt thự, chỉ để lại Thư Vãn sững sờ tại chỗ.