Sam Sam thoát ra khỏi những hồi ức quay đầu nhìn Thư Vãn. “Vãn Vãn, cậu yên tâm, tớ sẽ không yêu Quý Lương Xuyên, trên thế giới này ngoài Tư Việt ra thì không có tên đàn ông nào tốt cả.”
“Cho nên, tớ sẽ không giống trước đây chỉ cần người ta đối tốt với tớ một chút là sẽ móc tim đưa cho người ta, căn bản không xứng đáng.”
Lần nữa nghe thấy cái tên Tống Tư Việt làm cho ánh mắt của Thư Vãn ảm đạm đi. Trên thế giới này, người đàn ông đối xử tốt với cô nhất đã không còn nữa rồi.
Cô cụp mắt, hàng lông mi dài che đi sự đau đớn trong ánh mắt, cô cảm kích nói với Sam Sam: “Sam Sam, cảm ơn cậu, vì tớ mà đã hy sinh nhiều tới như vậy, tớ không biết nên báo đáp cậu ra sao, nếu như cậu không muốn cùng với Quý Lương Xuyên nữa, tớ sẽ giúp cậu giải quyết…”
Sam Sam cười một cái, cũng không đáp lại câu nếu như kia của Thư Vãn. Cô chỉ đưa tay sờ tóc Thư Vãn: “Cậu vẫn còn sống, đó chính là báo đáp lớn nhất tớ muốn rồi, sau này cứ an ổn ở cạnh tớ, không được rời khỏi tầm mắt tớ, nghe rõ chưa?”
Sam Sam chính là tia sáng duy nhất trong sinh mệnh của Thư Vãn, luôn sưởi ấm cho con tim của cô. Không cần biết cô bước vào hố sâu nào, Sam Sam luôn kịp lúc xuất hiện tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Giống như lúc này, Sam Sam không oán hận trách cứ, chỉ ấm áp đem tất cả những gì bản thân có hy sinh vì cô…Thư Vãn mắt đỏ ửng ôm chầm lấy Sam Sam nói: “Sam Sam, lần này tớ quay về, hãy để tớ chăm sóc cậu.”
Sam Sam cười dịu dàng cũng không từ chối: “Cậu nhớ đấy, đợi tới lúc tớ già rồi nằm im một chỗ để cậu chăm tớ, cho tớ ăn cho tớ uống, còn phải đẩy xe lăn cho tớ, có khi còn phải dọn vệ sinh cho tớ nữa…”
Thư Vãn bị Sam Sam chọc cho bật cười, hai má lúm đồng tiền mờ mờ ở hai bên má hiện hẳn lên: “Đẩy xe lăn có là gì, vì cậu tớ bằng lòng tất.”
Sam Sam thấy cô cười cũng bật cười theo, sau đó quay người mở ngăn kéo lấy từ bên trong ra một chiếc túi.
Cô lấy đồ từ bên trong túi ra rồi nhỏ giọng nói với Thư Vãn: “Chỗ chung cư trước đây, tớ sợ ở đấy lại nhớ quá khứ đau thương cho nên chuyển đi, nhưng trước khi đi tớ cũng đem theo tất cả những thứ quý giá nhất mà cậu để lại…”
Cô lấy ra cái điện thoại mà Thư Vãn đã từng dùng: “Tớ giữ lại chiếc điện thoại này của cậu, số điện thoại tớ cũng giữ nguyên, tớ nghĩ chỉ cần số điện thoại không bị xoá thì cậu mãi mãi hiện diện trên thế giới này, sẽ không bao giờ bị thời gian lãng quên.”
Sam Sam nói tới đây ánh mắt có chút phúc tạp. “Hình như cái người tên Dịch Tiên Sinh – Biến Thái cũng nghĩ như tớ, còn chưa đợi tớ nạp tiền vào số điện thoại của cậu hắn ta đã nạp trước rất nhiều tiền rồi, giống như là muốn nói số điện thoại này mãi mãi tồn tại vậy.”
“Hơn nữa trong 3 năm này, hắn gửi cho cậu hàng nghìn cái tin nhắn. Lúc đầu tớ cảm thấy hắn thực sự phiền phức cho nên kéo hắn vào danh sách đen, sau này hắn liên tục đổi số điện thoại để nhắn tin cho nên tớ cũng kệ hắn.”
Sam Sam im lặng một lúc lại nói: “Cái tên Dịch Tiên Sinh này gần như ngày vào cũng nhắn tin, thực sự rất kiên trì, tớ cảm thấy chắc hắn thực sự thích cậu…”
Thư Vãn nghe Sam Sam nói vậy thì cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô nhận điện thoại rồi mở khoá màn hình, nhìn thấy thông báo tin nhắn nhiều vô kể, cô có chút không dám tin. Cái vị Dịch Tiên Sinh kia chỉ mà một kẻ hứng thú với cơ thể của cô, sao có thể kiên trì gửi tin nhắn tới ba năm được.
Chả nhẽ hắn không chỉ đơn thuần là hứng thú với cơ thể cô? Thư Vãn đem theo sự nghi hoặc của bản thần mà lướt xuống dưới cùng của chuỗi thông báo, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình mở từng tin nhắn một…