Chiếc gậy giống như là đập lên người Thư Vãn, khiến cô sợ hãi, lui về phía sau một bước, chân không cẩn thận vấp phải cục đá.
Lúc suýt chút nữa thì ngã, một cánh tay thon dài từ phía sau, đỡ lấy eo cô một cách chuẩn xác, giúp cô đứng vững.
Cô quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quý Tư Hàn đang đặt trên người Trì Nghiễn Châu, trong lòng có chút run sợ.
Thân phận của Quý Tư Hàn, chỉ e là Trì Nghiễn Châu không thể đắc tội, cô liền giãy ra khỏi Quý Tư Hàn, to gan tiến tới túm lấy tay Trì Nghiễn Châu.
“Chồng...chồng ơi, đừng đập nữa, chúng ta về thôi...”
Chồng?
Trì Nghiễn Châu thu cây gậy lại, bất mãn liếc cô một cái, dường như đang nói rằng, cô gọi bừa cái gì vậy.
Thư Vãn lúc này không để ý được nhiều như vậy, thuận thế ôm lấy cánh tay anh ta, nhón chân lên nói thầm vào tai anh ta: “Phối hợp chút đi.”
Trì Nghiễn Châu lại cực kỳ không phối hợp mà cằn nhằn: “Chuyện cô gây ra, cô tự đi mà giải quyết.”
Thư Vãn có chút gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Anh ta mà dẫn tôi đi, thì cũng đồng nghĩa với việc mang đi trái tim của chị tôi đấy.”
Trì Nghiễn Châu:.....
Anh ta buông cây gậy trong tay, thỏa hiệp nói: “Đi thôi.”
Thư Vãn thấy anh ta đã phối hợp, nhanh chóng túm lấy cánh tay anh ta, quay người rời đi.
“Đứng lại!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến Trì Nghiễn Châu dừng bước.
Thư Vãn lôi tay anh ta, nói: “Kệ anh ta đi.”
Trì Nghiễn Châu lại không muốn đi, anh ta xoay người, lắc lắc cây gậy trong tay, hếch mặt lên nhìn Quý Tư Hàn.
“Anh ức hiếp vợ tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn không biết điều, anh nghĩ anh là ai vậy?”
Quý Tư Hàn hoàn toàn không coi Trì Nghiễn Châu ra gì, cất bước đi tới trước mặt Thư Vãn, vươn tay về phía cô: “Đi với anh.”
Thư Vãn còn chưa mở miệng từ chối, Trì Nghiễn Châu đột nhiên giữ lấy bả vai cô, ôm cô vào lòng, khiêu khích nói: “Dựa vào đâu?”
Quý Tư Hàn khi nhìn cô ôm cánh tay anh ta, anh ta lại khoác tay lên vai cô, hai người đứng sát cạnh nhau, bỗng chốc cáu gắt.
“Dựa vào việc tôi yêu cô ấy!”
Giọng của hắn có chút run rẩy, nhưng lại sáng rõ, giống như sự kìm nén suốt tám năm nay đã hoàn toàn bộc phát vào lúc này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khi Trì Nghiễn Châu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, giống như nghĩ tới điều gì đó, khẽ cúi đầu, nhìn Thư Vãn đang bị anh ta ngăn lại.
Người phụ nữ trong lòng lại chẳng có biểu cảm gì, giống như nghe được một câu chuyện cười vậy, khóe miệng cong lên, không cho là vậy.
Trì Nghiễn Châu cũng không buông cô ra, tiếp tục hếch mặt lên nói với Quý Tư Hàn: “Anh đến muộn rồi, cô ấy đã gả cho tôi rồi.”
Hắn tới muộn rồi sao?
Quý Tư Hàn cười lạnh, túm Thư Vãn lôi lại.
Hắn đè tay lên vai cô, cúi đầu nói với cô: “Thư Vãn, anh yêu em tám năm, em có thể đừng dùng cách này để trừng phạt anh không....”
Cô có thể đánh hắn, mắng hắn, hận hắn, mãi mãi không tha thứ cho hắn, nhưng đừng dùng người đàn ông khác tới để kích thích hắn, hắn thật sự không chịu nổi....
Thư Vãn cười lạnh trong lòng, yêu cô? Còn yêu tám năm trời? Sao cô lại chẳng biết vậy nhỉ?
Quá khứ lật qua lật lại trong đầu cô hết lần này đến lần khác, cũng không tìm thấy dấu vết của việc hắn ta yêu cô, chỉ có duy nhất sự lạnh nhạt.
Hắn rõ ràng chưa từng yêu cô, bây giờ lại nói cái gì mà yêu cô tám năm, ai tin được chứ?
Cô hoàn toàn không muốn dùng thân phận Thư Vãn có thêm bất cứ dây mơ rễ má nào với hắn nữa, biểu cảm trên mặt cô không có bất cứ biến hóa nào.
Cô lạnh lùng nhìn hắn: “Thưa anh, chuyện náo loạn tối nay cũng nên kết thúc rồi, sự kiên nhẫn của chúng tôi đối với anh cũng đã đến cực hạn rồi.”
Cô nói xong, vẻ mặt vô tình, đẩy tay hắn ra, quay người đi về phía Trì Nghiễn Châu: “Đi thôi.”
Trì Nghiễn Châu thu lại ánh nhìn đánh giá, nắm lấy tay Thư Vãn, đi về xe.
Lần này, Quý Tư Hàn không ngăn cản, chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm mười ngón tay đang đan xen vào nhau của hai người.