Lần này cô đã thấy rõ Quý Tư Hàn mặc âu phục màu đen đi từ cửa phòng cấp cứu vào.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, từng bước chân vững vàng đi đến trước mặt cô.
Hắn đưa đôi tay thon dài của mình ra, cúi đầu dịu dàng nói với cô: ''Thư Vãn, anh đến...''
Dịu dàng...
Hắn chưa từng dịu dàng với cô cả.
Ý thức của Thư Vãn dần dần quay lại, cô lại mở mắt lần nữa, cái gì cũng không có, chỉ có bóng tối mênh mông vô tận.
Có câu nói, trước khi qua đời thường sẽ xuất hiện ảo giác, cảnh tượng cô vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là những gì cô tưởng tượng ra.
Trong lòng cô khao khát được gặp Quý Tư Hàn lần cuối, đáng tiếc từ đầu đến cuối hắn cũng không xuất hiện dù chỉ một lần...
Dù cô đã gặp Sam Sam nhưng vẫn luôn nhìn ra ngoài phòng cấp cứu, dường nhưu Cố Cảnh Thần đã hiểu ra điều gì đó.
Trong lòng anh ấy giãy dụa mấy giây, anh ấy nhanh chóng nói với A Lan: ''Gọi điện thoại cho Quý Tư Hàn để anh ta nhanh chóng đến gặp cô ấy lần cuối!''
A Lan hơi ngẩn ra, không kịp suy nghĩ thêm gì đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Quý Tư Hàn, nhưng đối phương lại đang tắt máy...
Cô ấy thấy Thư Vãn vẫn trông mong thì lại nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thanh, nhưng bên này cũng tắt máy.
A Lan để điện thoại di động xuống, có chút bất lực nói: ''Tắt máy...''
Sam Sam khóc đến khàn giọng cũng phát hiện Vãn Vãn đang cố gắng chống đỡ đến giây phút cuối cùng vì muốn chờ Quý Tư Hàn.
Cô ấy nhớ Vãn Vãn từng nói từ trước đến nay điện thoại riêng của Quý Tư Hàn không bao giờ tắt, cô ấy vội vàng nói với A Lan: ''Điện thoại của Vãn Vãn có số điện thoại riêng của anh ta, ai nhanh lấy điện thoại của cô ấy đi, trong túi giấy ở tủ đầu giường trong phòng bệnh...''
Y tá đang đứng trước cửa lập tức chạy đến phòng bệnh, nhanh chóng mang điện thoại của Thư Vãn đến.
A Lan nhận điện thoại, vừa mở khóa vừa hỏi Sam Sam: ''Mật mã là gì?''
Sam Sam biết mật khẩu, cô ấy nhanh nói mật mã cho A Lan.
Điện thoại được mở, cô ấy lập tức tìm số của Quý Tư Hàn.
Sau khi phát hiện hắn bị Thư Vãn chặn thì nhanh chóng kéo số hắn ra rồi lại gọi điện đến.
Bên kia không còn tắt máy mà đã được kết nối...
A Lan vô cùng lo lắng mà lẩm bẩm: ''Quý tổng, mau nghe, mau nghe đi...''
Nhưng chuông kêu rất lâu cũng không có ai nghe máy...
Khi cuộc gọi sắp kết thúc, cuối cùng bên kia cũng nhấc máy.
''Ai vậy, hơn nửa đêm còn gọi điện, có thấy phiền không?''
A Lan còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia.
Vì để Thư Vãn được nghe thấy giọng Quý Tư Hàn đầu tiên nên A Lan đã mở loa ngoài.
Giờ phút này giọng nói của Ninh Uyển vang vọng khắp phòng cấp cứu...
A Lan đột nhiên không biết nên nói gì...
Thấy cô ấy im lặng không lên tiếng, Ninh Uyển càng không kiên nhẫn hơn: ''Quý tổng không lưu tên, rốt cuộc là ai vậy, gọi điện thoại cũng không nói lời nào.''
Giọng nói rõ ràng rành mạch truyền vào tai Thư Vãn, khuôn mặt không còn chút máu nào đột nhiên xuất hiện một nụ cười thoải mái.
Cô hơi hé đôi môi tái nhợt của mình ra hiệu cho A Lan cúp điện thoại, sau đó cô nâng mắt lên nhìn về phía Cố Cảnh Thần đang cầm tay mình.
''Tư, Việt... Sau khi em chết... hãy hỏa táng em...''
Hắn sẽ không đến gặp cô lần cuối, trên đời này cũng không còn ai để chờ đợi, hỏa táng sớm, rời đi sớm cũng tốt.
Cô không còn gì để lo, hai mắt nặng nề nhắm lại, bên tai là tiếng hét của Sam Sam, Cố Cảnh Thần và A Lan...
Cô nhịn không được mà nhỏ giọng trả lời họ: ''Em... mệt mỏi quá... Em muốn ngủ một lúc...''
Sau đó âm thanh bên tai ngày càng cách xa, thế giới trở nên yên tĩnh, dường như tất cả mọi thứ đều về với đất bụi không còn lại gì.