Về đến phòng bệnh, Sam Sam đứng ở cửa lại không dám đi vào.
Không phải cô ấy không dám đối mặt với Thư Vãn, mà là không thể nào đối mặt với việc cô ra đi.
Cô ấy ôm chặt cánh tay dựa vào tường rồi từ từ ngồi xổm xuống, giống như cả thế giới đều vứt bỏ cô ấy, trông vô cùng bơ vơ.
Khi A Lan dẫn một nhóm bác sĩ đi kiểm tra thì nhìn thấy Sam Sam, vội bảo các bác sĩ khác đi làm việc, còn mình lại đi tới đỡ Sam Sam dậy.
“Kiều tiểu thư, cô không sao chứ?”
Sam Sam đơ người, lắc đầu.
A Lan nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của cô ấy, hít sâu một hơi.
“Kiều tiểu thư, sống chết có số, không ai có thể thay đổi được, việc bây giờ cô có thể làm chính là dành nhiều thời gian cho cô ấy, để sau này không phải tiếc nuối.”
Một câu nói đã thức tỉnh Sam Sam, khiến cho đồng tử xám xịt của ấy khôi phục lại một chút sức sống.
“Cậu ấy… còn sống được bao lâu?”
Do dự rất lâu, Sam Sam mới khàn giọng hỏi ra câu này.
A Lan không giấu diếm cô ấy, nói thật: “Có lẽ một tuần thôi…”
Cơ thể Sam Sam chao đảo, suýt ngất đi.
Sau khi đỡ cô ấy, A Lan khuyên nhủ: “Lúc này cô phải chịu đựng, không được gục ngã, nếu không Thư tiểu thư phải làm thế nào?”
Sam Sam thất thần, gật đầu: “Đúng, tôi phải chịu đựng, tôi không thể để Vãn Vãn lo lắng cho tôi…”
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa ráng chống đỡ cơ thể mệt mỏi đi vào trong phòng bệnh.
Qua ô cửa kính, A Lan nhìn thấy Sam Sam ngồi xuống trước giường bệnh của Thư Vãn, đưa tay lên vuốt má cô.
Ánh nắng chiếu vào, chiếu lên cơ thể của hai con người số khổ, tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng như đang sưởi ấm cho họ.
Khoảnh khắc này A Lan mới hiểu tại sao Thư Vãn muốn tiết kiệm tiền để lại cho Sam Sam, bởi vì họ nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến những năm này mình luôn một mình, chưa bao giờ có người nương tựa lẫn nhau ở bên cạnh, đột nhiên A Lan có hơi buồn.
Cô ấy cụp mi, xoay người rời đi, để lại cho hai người khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Thư Vãn còn chưa tỉnh vẫn đang ngủ mê mệt, Sam Sam nhận lấy khăn trong tay y tá lau người cho cô.
Cảm xúc của cô ấy dường như đã ổn định, đến khi Thư Vãn tỉnh dậy trên mặt Sam Sam đã đổi thành nụ cười dịu dàng.
“Vãn Vãn, có muốn ăn gì không tớ đi mua cho cậu.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Sam Sam, trái tim lo lắng của Thư Vãn cũng hạ xuống.
Cô không có bao nhiêu sức lực, duỗi tay sờ áo Sam Sam, sau khi sờ được thì cố gắng nắm chặt.
“Sam, Sam Sam, Giang Vũ và em gái anh ta không sao chứ?”
Sam Sam không ngờ điều đầu tiên cô quan tâm sau khi tỉnh dậy lại là mình.
Điều này khiến cho cảm xúc khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Sam Sam suýt nữa lại sụp đổ.
Cô ấy kiềm chế xúc động muốn khóc, an ủi Thư Vãn: “Không sao, họ…chỉ là quan hệ anh em tốt mà thôi.”
Đây chính là nguyên nhân sau khi Thư Vãn biết mình suy tim thời kỳ cuối mới luôn không nói cho cô ấy biết, cô sợ cô ấy lo lắng.
Cũng giống như bây giờ, cô ấy không muốn để Thư Vãn vẫn lo lắng cho mình trong những ngày cuối đời, cho nên cô ấy cũng lựa chọn nói dối thiện ý.
Đôi mắt Thư Vãn lờ mờ, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt Sam Sam cho nên tin là thật: “Vậy thì tốt…”
Nói xong cô men theo áo của Sam Sam sờ tay cô ấy, phát hiện tay cô ấy lạnh đến mức không có độ ấm, đầu mày khẽ nhíu lại.
“Sam Sam, sao tay cậu lạnh như vậy? Có phải ở bên ngoài bị lạnh không?”
Không đợi Sam Sam trả lời, cô liền nắm chặt tay cô ấy bỏ vào trong chăn của mình.
“Tớ sưởi ấm cho cậu nhé.”
Sam Sam không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt lại rơi xuống đập lên mu bàn tay Thư Vãn, khiến cho cả người Thư Vãn cứng đờ.
Cô đưa một tay khác lên muốn lau nước mắt cho Sam Sam, nhưng sờ hồi lâu cũng không sờ được, trái lại bị Sam Sam nắm lấy cổ tay.
“Vãn Vãn, cậu… không nhìn thấy nữa sao?”
Sam Sam nắm tay Thư Vãn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thư Vãn.
Lần này Thư Vãn không giấu Sam Sam nữa, cô rất thoải mái gật đầu: “Có lẽ là suy tim đã dẫn đến các triệu chứng khác…”
Khoảng thời gian trước khi cô đau đầu thì tầm mắt sẽ mơ hồ, không ngờ lần này sau khi tỉnh dậy lại không nhìn thấy.
Nhìn thấy cô như vậy, trong nháy mắt Sam Sam lại suy sụp bật khóc, cô ấy nhào lên giường bệnh ôm lấy Thư Vãn, khóc xé ruột xé gan.
Thư Vãn không khuyên cô ấy đừng khóc nữa mà đưa tay ôm lại Sam Sam, vừa vỗ lưng vừa nhỏ giọng an ủi cô ấy: “Tớ không sao…”
Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, dù sao chết rồi cũng an giấc ngàn thu không còn nhìn thấy nữa, xem như làm quen trước vậy.