Thư Vãn vô tri vô giác, dường như nghe thấy có người đang thì thầm bên tai.
Cô nghe không rõ, muốn xích qua để nghe rõ hơn nhưng lại không thể nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cũng dần nghe rõ giọng nói bên tai…
“Vãn Vãn, cậu đã hôn mê ba ngày rồi, rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh dậy chứ?”
Lần này đã nghe rõ ràng, là giọng của Sam Sam.
Cô mở mắt ra, nhưng lại phát hiện tầm nhìn của mình lờ mờ.
Cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của Sam Sam, nhưng lại không nhìn rõ ngũ quan của cô ấy.
Cô muốn sờ mặt của cô ấy nhưng tay yếu đến mức không thể nhấc lên nổi.
Lúc này cô mới biết tình trạng của mình đã đến mức nào, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa…
“Sam Sam…”
Sam Sam đang lau người cho cô, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thư Vãn vội vàng thả khăn xuống, nắm lấy tay cô.
“Vãn Vãn, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, có chỗ nào khó chịu không, mau nói cho tớ biết…”
Thư Vãn khẽ lắc đầu, không thể nói bất cứ lời nào chỉ có thể nắm lại tay Sam Sam.
Động tác im lặng khiến cho trái tim hoảng hốt lo sợ của Sam Sam từ từ hạ xuống.
Cô ấy thật sự sợ Thư Vãn sẽ không tỉnh dậy, cũng may cuối cùng cũng đã tỉnh, chỉ là…
Sam Sam ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đeo mặt nạ dưỡng khí của Thư Vãn: “Vãn Vãn, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Ba ngày nay, đôi chân vốn thon dài thẳng tắp của Vãn Vãn nhà cô đột nhiên sưng tấy.
Sam Sam tìm bác sĩ Chu hỏi nguyên nhân nhưng bác sĩ Chu lại không muốn nói cho cô ấy biết nên đành phải tra baidu.
Trong đó nói đây là triệu chứng suy tim thời kỳ cuối, cô ấy không muốn tin, cô ấy muốn nghe chính miệng Thư Vãn phủ nhận.
Nghe cô ấy hỏi như vậy, Thư Vãn liền biết Sam Sam đã đoán được.
Vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho Sam Sam biết.
Nhưng trời không như người ta muốn, Quý Tư Hàn hắn…
Nghĩ đến tên của hắn, cả người Thư Vãn đều đau đớn.
Cô không ngờ hắn sẽ vì người nhà của mình mà ra tay đánh cô.
Cái tát đó, đã trực tiếp cướp đi thời gian cuối cùng cô ở bên cạnh Sam Sam.
Đến bây giờ cô không còn bao nhiêu thời gian, tiếp tục giấu nữa cũng vô ích.
Sớm muộn gì Sam Sam cũng sẽ biết, chi bằng nói với cô ấy sự thật để tránh cô ấy sẽ tiếc nuối suốt quãng đời còn lại.
Cô đảo đôi mắt không nhìn rõ, mơ hồ nhìn về phía Sam Sam.
“Sam Sam, kiếp sau tớ lại làm em gái của cậu có được không…”
Cô vừa nói ra câu này thì Sam Sam liền bật khóc.
“Cậu nói ngu ngốc gì vậy, muốn làm em gái tớ thì làm ở kiếp này, nói gì kiếp sau?!”
“Sam Sam, tớ… suy tim thời kỳ cuối, có lẽ sẽ không còn bao nhiêu thời gian…”
Thư Vãn dùng hết sức siết chặt lòng bàn tay cô ấy, dường như muốn an ủi Sam Sam.
Nhưng Sam Sam lại có chút sụp đổ, giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn tay cô khiến cô không nỡ nói tiếp.
Sam Sam khóc đến không thở nổi, liên tục ho khan, Thư Vãn muốn vuốt lưng cho cô ấy nhưng không có sức, chỉ có thể nhìn cô ấy.
“Sam Sam… đừng khóc, cậu như thế này bảo tớ làm sao có thể yên tâm rời đi…”
“Vậy thì cậu đừng đi!”
Sam Sam nắm tay cô, cố chấp nói: “Tớ đi tìm bác sĩ Chu, y thuật của cô ấy cao siêu như vậy chắc chắn có thể cứu sống cậu!”
Thư Vãn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay cô ấy: “Bác sĩ Chu không có cách nào đâu, chúng ta đừng làm khó cô ấy được không?”
Sam Sam vừa khóc vừa lắc đầu: “Không, nhất định có cách, chỉ cần thay tim là được!”
Thư Vãn rất thoải mái, nhếch khóe miệng: “Sam Sam, không kịp nữa rồi…”
“Tại sao lại không kịp?!”
Sam Sam bỗng kích động đứng dậy, hét lên với Thư Vãn một cách cuồng loạn.
“Cậu còn chưa đi Malaysia ngắm cảnh với tớ!”
“Cũng chưa đợi được con tớ ra đời!”
“Cậu từng nói muốn làm mẹ nuôi của con tớ!”
“Nó còn chưa kịp ra đời mà, tại sao cậu lại không kịp?!”