Thư Vãn biết Cố Cảnh Thâm canh giữ ở ngoài cửa, cô không đuổi anh ta đi bởi vì cô biết nhà họ Cố sẽ không cho phép Cố Cảnh Thâm lãng phí thời gian ở thành phố A, không bao lâu nữa anh ta sẽ bị người khác dẫn mang đi.
Cô trở về nhà tắm rửa, kéo ngăn kéo và uống thuốc được kê ở bệnh viện.
Cô quên lấy thuốc đặc trị A Lan đưa và mấy thứ như điện thoại di động… vân vân.
Lúc ấy đi gấp, cô chỉ vội khoác quần áo Quý Tư Hàn, rồi đỡ Cố Cảnh Thâm ra khỏi biệt thự.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác có mùi thơm của đàn ông, cô giơ tay ra sờ sờ nó, trong lòng rất không nỡ buông bỏ.
Nhưng nghĩ đến câu nói hắn nói bên tai cô, vẻ dịu dàng nơi đáy mắt cô bỗng chốc phai nhạt.
Bức di thư kia còn đang đóng bụi ở trong ngăn kéo, Thư Vãn lấy nó ra, tìm thấy tờ giấy có viết ba chữ "Quý Tư Hàn".
Cầm bút viết xuống một dòng phía dưới: Hắn nói đừng ảo tưởng hắn sẽ yêu cô, hóa ra hắn không yêu cô.
Có lẽ mấy ngày nay bị giày vò thảm hại, Thư Vãn vừa nằm xuống giường ngủ ngay lập tức.
Người mắc bệnh giai đoạn cuối rất mê ngủ, và cô nhanh chóng rơi vào trạng thái mê man.
Còn người đàn ông bên ngoài đang dựa người vào khung cửa, anh ta không hề nhúc nhích giống như đang chờ cô mềm lòng.
Nhưng anh ta đợi cả đêm, cô cũng không mở cửa.
Thần sắc đáy mắt anh ta từng chút từng chút mất đi tất cả màu sắc...
Trang viên nhà họ Quý.
A Lan như thường lệ mang theo hộp thuốc đến kiểm tra lại.
Cô ấy được Chu quản gia thông báo Thư tiểu thư đã đi rồi, sau này không cần đến điều trị nữa.
A Lan có chút kinh ngạc, cô ấy không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng là Thư tiểu thư tự mình nghĩ cách rời đi.
Cô suy nghĩ đến việc rời đi cũng tốt, dù sao căn bệnh này cũng khó nói khi nào sẽ ra đi, đừng đến lúc đó chết ở biệt thự nhà họ Quý làm cho người khác hiểu lầm.
Cô ấy gật đầu với Chu quản gia, đang định xách hộp thuốc trở về bệnh viện, trên lầu lại truyền đến giọng nói của Tô Thanh ——
"A Lan, tổng giám đốc Quý gọi em lên một chuyến."
A Lan nghe vậy, đành phải ngoan ngoãn lên lầu.
"Anh họ, tổng giám đốc Quý tìm em có chuyện gì vậy?"
Tô Thanh là anh họ của A Lan, hai người đều làm việc cho Quý Tư Hàn.
Nhưng Tô Thanh lớn lên cùng Quý Tư Hàn, gần gũi với Quý Tư Hàn hơn A Lan chút.
Tuy nhiên ai xa ai gần cũng không quan trọng, hai người đều là cánh tay phải của Quý Tư Hàn.
"Em vào sẽ biết."
Tô Thanh ra hiệu cho A Lan tự mình vào thư phòng.
A Lan gật đầu, đẩy cửa vào.
"Tổng giám đốc Quý, anh tìm tôi sao?"
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn chằm chằm số liệu trên máy tính, nhìn thấy A Lan bước vào, hắn chỉ nâng mí mắt rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
"Cô đưa nó cho cô ấy."
Người đàn ông đẩy túi da nhỏ màu trắng và một vài hộp thuốc trên bàn, đẩy đến trước mặt A Lan.
A Lan nhìn thấy những thứ trên bàn, liếc mắt đã nhận ra đó là của Thư tiểu thư.
Mấy hộp thuốc kia còn là do cô ấy đưa, tuy nhiên hộp thuốc đã được đổi bao bì.
Bao bì thuốc đặc trị được sử dụng cho bệnh nhân giai đoạn cuối được thay thế bằng bao bì của bệnh nhân tim thông thường.
A Lan cảm thấy có chút may mắn, may mắn lúc ấy đưa thuốc cho Thư tiểu thư, sợ bị lộ cho nên tự mình đổi, hiện tại rơi vào trong tay Quý Tư Hàn mới không bị hắn phát hiện.
"Được, tổng giám đốc Quý, lát nữa tôi sẽ đưa cho Thư tiểu thư."
A Lan cầm lấy túi xách cùng thuốc, xoay người định rời đi, lại bị Quý Tư Hàn gọi lại.
"Tổng giám đốc Quý, còn có dặn dò gì sao?”
Quý Tư Hàn ngẩng đầu lên trước máy tính, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho A Lan.
"Đây là bác sĩ George ở Mỹ, gần đây anh ta đang tìm kiếm trái tim phù hợp cho cô ấy, sau này cô liên lạc với anh ta."
Tiến sĩ George, A Lan đương nhiên đã từng nghe về cái tên này, anh ta là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng quốc tế.
Thế mà Quý Tư Hàn lại nhờ bác sĩ George tìm trái tim phù hợp cho Thư tiểu thư?
Không phải hắn không để ý đến Thư tiểu thư sao?
Làm sao có thể giúp Thư tiểu thư mời một chuyên gia nổi tiếng như vậy đi tìm trái tim chứ?
Chẳng lẽ hắn...