Cửa phòng không đóng, bên ngoài thanh âm nói chuyện của hai người truyền đến rơi vào trong tai Thư Vãn, làm cho cô cảm thấy rất chói tai.
Sự thật đẫm máu, tất cả như bày ra trước mặt cô và chỉ sau đó cô mới nhận ra rõ ràng ý nghĩa ở trong lòng Quý Tư Hàn.
Trên thực tế năm năm qua, cô vẫn luôn rất rõ ràng, mình ở trong mắt hắn chỉ là một công cụ phát tiết dục vọng.
Chỉ là, chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, làm cô hoàn toàn hết hy vọng...
Cô giơ tay phải lên, điều chỉnh tốc độ từng giọt của bình đạm đang từ từ nhỏ, nghĩ rằng nếu mình tua nhanh thì bệnh của cô sẽ nhanh chóng hồi phục.
A Lan đi rồi, Quý Tư Hàn nhìn về phía phòng ngủ phát hiện cửa không đóng, sắc mặt hắn chợt vô cùng khó coi.
Hắn có chút mất kiểm soát, đứng dậy bước nhanh về phía phòng, khi hắn vừa đi vào liền thấy Thư Vãn đang điều chỉnh ống truyền dịch.
Trên khuôn mặt to bằng bàn tay của cô, không có cảm xúc dao động quá lớn, ngoan ngoãn nhu thuận như trước.
Thấy hắn đi vào, cô còn nhìn về hướng hắn nở nụ cười, xua tan nghi vấn trong lòng hắn.
Cuộc trò chuyện với A Lan vừa rồi không quá lớn nên có lẽ cô không nghe thấy.
Quý Tư Hàn theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống trước giường cô.
“Khá hơn chút nào chưa?”
Thư Vãn làm bộ như không có việc gì gật đầu: "Khá hơn rồi.”
Sau đó, bọn họ không nói thêm gì.
Trầm mặc làm cho không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Thấy hắn ngồi bên cạnh không định rời đi, Thư Vãn nhịn không được mở miệng nói: "Quý tổng, có thể giúp tôi tìm túi xách không?”
Túi xách của cô rơi ở phòng tiệc của khách sạn Hải Thiên, điện thoại di động cùng đồ dùng đều ở bên trong.
Cô sợ Sam Sam không tìm thấy mình sẽ sốt ruột, chỉ có thể nhờ Quý Tư Hàn tìm túi giúp cô trước.
Quý Tư Hàn đối với cô gọi hai chữ "Quý tổng", vẫn có chút để ý.
Tuy rằng trước kia cô cũng gọi là “Quý tổng”, “Quý tiên sinh”, nhưng hắn cũng không cảm thấy xa cách.
Sau khi chia tay, mỗi lần cô gọi hắn như vậy đều khiến hắn cảm thấy cô cách mình càng ngày càng xa.
Quý Tư Hàn nhíu mày, xua tan suy nghĩ trong đầu. Hắn lấy di động ra gọi điện thoại cho Tô Thanh.
Tô Thanh vừa mới dẫn người rời khỏi bệnh viện thành phố, đành phải quay lại mạnh mẽ đoạt lấy túi xách của Thư Vãn từ trong tay Cố Cảnh Thâm.
Tô Thanh nhìn túi da nhỏ màu trắng trong tay, nhịn không được lắc đầu, đây là chuyện ngu ngốc nhất mà mình từng làm trong đời.
Lúc Tô Thanh cầm túi đi tới biệt thự, Quý Tư Hàn đã rời khỏi phòng ngủ, hắn đang vùi đầu vào xử lý công việc ở thư phòng.
Tô Thanh gõ cửa thư phòng, được hắn cho phép lúc này mới cất bước đi vào.
“Quý tổng, đây là túi của Thư tiểu thư.”
Tô Thanh cầm túi trong tay, đưa cho Quý Tư Hàn.
Quý Tư Hàn ngước mắt nhìn chú Chu đứng bên cạnh.
“Chú đưa qua cho cô ấy đi.”
“Vâng.”
Chú Chu đáp một tiếng, nhận lấy túi từ trong tay Tô Thanh, xoay người lui xuống.
Chú Chu đóng cửa lại, Tô Thanh lúc này mới bắt đầu báo cáo tình hình mới nhất cho Quý Tư Hàn nghe.
“Quý tổng, Cố Cảnh Thâm bên kia phái người đi khắp nơi tìm kiếm Thư tiểu thư, nhìn bộ dáng của anh ta giống như không tìm được người sẽ quyết không bỏ qua.”
"Hơn nữa Ninh tiểu thư cũng đang điều tra người phụ nữ ngài ôm ngày hôm qua là ai, tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ kinh động đến mẹ ngài..."
Chỉ cần là nhắc tới mẹ của hắn, Tô Thanh cả người liền đổ mồ hôi lạnh. Huống hồ để bà ấy tức giận không biết có kết cục như thế nào.
“Ninh Uyển giao cho A Lan xử lý, còn Cố Cảnh Thâm......”
Đáy mắt Quý Tư Hàn chợt hiện ra một tia hàn ý, giống như chạm vào vảy ngược của hắn, khiến hắn nhắc tới cái tên này cũng rất không thoải mái.
“Cứ để cho anh ta tìm.”
Nếu anh ta tìm được, đó là bản lĩnh của anh ta.
Về phần có cho anh ta gặp Thư Vãn hay không, là chuyện của hắn.