“Không.”
Thư Vãn lắc đầu, so với vết thương còn chảy máu sau gáy của anh ta thì vết thương sau lưng cô cũng không tính là gì.
“Vết thương của anh khá nặng, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”
Trên tay Thư Vãn đều là máu của Cô Cảnh Thâm. Vết máu đỏ tươi chói mắt khiến cô không kìm lòng được mà hồi tưởng lại cái đêm vào năm năm trước anh ta bị xe đụng.
Điều này làm cho cô càng thêm áy náy, hai lần anh ta bị thương nặng đều là vì cứu cô. Cô cũng không biết vì sao Cố Cảnh Thâm phải bảo vệ cô như vậy?
“Được.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu đáp ứng, lúc ôm cô đi qua phòng tiệc có mấy vệ sĩ nhìn thấy bọn họ vội vàng vây quanh.
Bọn họ thấy Cố Cảnh Thâm bị thương nặng như vậy, vô cùng tự trách mình không bảo vệ tốt anh ta, ai nấy đều lên tiếng xin lỗi.
Cố Cảnh Thâm lại không thèm để ý, phân phó bọn họ bắt Lâm Trạch Thần đến cục cảnh sát, rồi bước nhanh bước về phía đại sảnh khách sạn.
Thư Vãn không mặc áo khoác, cũng may áo khoác của Cố Cảnh Thâm khá lớn có thể che chắn gần như toàn bộ thân thể nhỏ nhắn của cô.
Nhưng cô vẫn có chút không được thỏa mái, sợ người ra vào khách sạn nhìn thấy, liền vùi đầu vào trong ngực Cố Cảnh Thâm.
Lúc cô nằm trong lòng anh ta, trước cửa khách sạn bỗng nhiên có một đám vệ sĩ đi vào, khoảng chừng hai mươi mấy người chặn đường bọn họ.
Cố Cảnh Thâm chợt dừng bước, nhìn về phía cửa khách sạn, người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Lincoln.
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, khoác áo khoác màu đen, cả người ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo.
Giống như pho tượng đứng sừng sững, dùng đôi mắt lạnh lẽo nham hiểm nhìn hai người.
“Cố tổng”.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, sắc mặt Thư Vãn chợt trắng bệch.
Cô không kịp suy nghĩ tại sao Quý Tư Hàn lại ở đây, chỉ lo vùi đầu vào lòng Cố Cảnh Thâm.
Cô cho rằng như vậy hắn sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng cô không biết cặp mắt lạnh như băng kia đang gắt gao dán chặt trên người cô.
Cố Cảnh Thâm tất nhiên không nhận ra sự khác thường của Quý Tư Hàn, lại càng không biết tia bất thiện kia của hắn xuất phát từ đâu.
“Quý tổng, anh có ý gì?”
Anh ta dường như không có đắc tội Quý Tư Hàn, vì sao phải phái nhiều vệ sĩ như vậy vây quanh bọn họ.
Đôi chân dài của Quý Tư Hàn bước tới, từng bước một đi tới trước mặt hai người, trong nháy mắt cúi đầu liếc mắt một cái đã thấy Thư Vãn không hề nhúc nhích.
Khuôn mặt lập thể tinh xảo của hắn nhưng nham hiểm, ngay cả đôi mắt hoa đào kia đều lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén.
“Giao cô ấy cho tôi.”
Ánh mắt hắn, vẫn nhìn chằm chằm Thư Vãn đang nằm trong lòng Cố Cảnh Thâm không hề động đậy chút nào.
Ánh mắt này, Cố Cảnh Thâm thân là đàn ông tất nhiên biết là có ý gì.
Anh ta càng ôm chặt Thư Vãn, lùi về sau một bước, đáy mắt cũng toát ra ham muốn chiếm hữu.
“Quý tổng, anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao muốn tôi giao cô ấy cho anh?”
Quý Tư Hàn cười lạnh một tiếng, đôi mắt hoa đào đạm mạc nhẹ nhàng quét mắt nhìn Thư Vãn.
“Cô muốn đi theo anh ta, hay là đi theo tôi.”
Hắn thậm chí khinh thường câu hỏi của Cố Cảnh Thâm, chỉ đưa cho Thư Vãn sự lựa chọn.
Thư Vãn bị đôi mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô cho rằng Quý Tư Hàn tới khách sạn có việc, lại không nghĩ tới tìm cô.
Điều này làm cho Thư Vãn không biết làm sao, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên khó hiểu.
Cho tới bây giờ Quý Tư Hàn chưa từng tiết lộ quan hệ giữa cô và hắn trước mặt bất cứ ai. Đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa lúc trước hắn còn nói sau này sẽ không bao giờ tới tìm cô nữa, giờ lại quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt cô như vậy.
Có chuyện gì đã xảy ra với hắn?
“Quý tổng, cô ấy không quen anh, đương nhiên sẽ không đi theo anh.”
Tay Cố Cảnh Thâm, dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn đem cô cất vào trong người anh ta.
Trên thực tế, anh ta đã mơ hồ đoán được quan hệ giữa hai người, nhưng anh ta không muốn suy nghĩ sâu xa.
Anh ta sợ sau khi suy nghĩ sâu xa, mình sẽ không chịu nổi, liền đơn giản giả ngu.
Thư Vãn nhận ra Cố Cảnh Thâm bất an, lúc này mới lấy lại tinh thần.
“Quý tổng, thật xin lỗi, tôi không thể đi theo anh.”
Cố Cảnh Thâm vừa bị thương vì cô, cô còn muốn cùng anh ta đi bệnh viện kiểm tra, nên giờ cô chỉ đành đánh bạo cự tuyệt Quý Tư Hàn.