Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 95: Ai làm



“Tại sao à?”

Tô Kiến Định xoay người nhìn về phía Vũ Tuyết Phương, khẽ cười, nhìn bà ta nói: “Năm năm trước Trần Mộc Châu để cho Đinh Tiến Đạt đẩy em gái tôi xuống biển, mười năm trước, Trần Mộc Châu lại để cho Đinh Tiến Đạt giết chết bố mẹ tôi, bà nói thử tại sao?”

Nói xong, anh ấy mím môi bước nhanh đến chỗ Trần Mộc Châu, túm lấy áo của cô ta, kéo cô ta quay trở về.

“Tô Kiến Định, cậu nghe được mấy lời xằng bậy này ở đâu thế? Không có chứng cứ, vậy thì không thể nói bậy như vậy được” Ánh mắt bà ta tối lại, chăm chú nhìn theo anh ấy, Vũ Tuyết Phương cắn răng, không cam lòng mà dựa vào người của Trần Tuấn Tú, đứng thẳng dậy, giằng co với Tô Kiến Định.

“Bà cho rằng nếu không có chứng cứ mà tôi dám ở đây nói xằng nói bậy à?”

Anh ấy hất tay đẩy Trần Mộc Châu đang túm trên tay ngã trên mặt đất, Tô Kiến Định lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, chậm rãi lau sạch ngón tay mình: “Hiện giờ Đinh Tiến Đạt đang nằm trong tay tôi, hay là, trực tiếp đối chất nhé?”

Tô Kiến Định dần nở nụ cười thật tươi, không hề thương tiếc mà nhấc chân đạp vào bụng Trân Mộc Châu, trong mắt ánh lên vẻ hung ác.

“Việc này vốn dĩ không phải là do Trần Mộc Châu làm, Tô Kiến Định, oan có đầu nợ có chủ, chuyện của mười năm trước đều là do tôi tìm người làm hết.

Vũ Tuyết Phương thất tha thất thiểu tiến hai bước về phía trước, muốn đỡ Trân Mộc Châu đứng dậy, nhưng lại bị Chu Thanh ngăn lại.

“Nói bậy bạ gì đó! Tuyết Phương em là loại người gì thì anh không biết, nhưng chuyện của mười năm trước chắc chắn không phải là do em làm!” Vẻ mặt của Trần Tuấn Tú thay đổi, bước lên phía trước túm lấy bà ta kéo lùi lại sau hai bước, cẩn thận bảo vệ bà ta ở phía sau mình.

“À, mỗi một người lại nói một cách khác nhau” Tô Kiến Định than nhẹ một tiếng, phủi bụi trên người mình, ngồi lên ghế, gác chân lên, cúi đầu tiếp tục nói: “Vậy rốt cuộc là tôi nên nghe theo lời của ai đây?”

Vẻ mặt của anh ấy ngay lập tức trở nên hung ác, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa ba người bọn họ.

“Tất nhiên là, khụ khụ, tất nhiên là nghe tôi rồi, thời điểm ấy, Trần Mộc Châu của tôi mới…

mới có mấy tuổi, khụ khụ, khụ khụ khụ…

Thì biết cái gì kia chứ? Năm đó rõ ràng là bố của cậu bỏ rơi và không quan tâm đến tôi trước, tôi…

Phụt.’ Vũ Tuyết Phương phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trong đó còn có cả nước bọt, phun trên mặt đất.

Ngoại trừ Trân Tuấn Tú đau lòng đến mức cả người đều đang run rẩy, thì sắc mặt của những người còn lại không hề thay đổi, giống như là đang xem náo nhiệt, chờ đợi diễn biến tiếp theo vậy.

Sau khi máu tích tụ ở ngực được phun ra, cảm giác hô hấp đều trở nên dễ dàng hơn nhiều, Vũ Tuyết Phương đẩy hai tay Trần Tuấn Tú ra, thở hổn hển, tiếp tục nói: ‘Là bố của cậu phụ lòng tôi trước, còn tìm một người phụ nữ không hề có bối cảnh gì hết đến để sỉ nhục tôi, khiến cho bố mẹ của tôi bởi vì chuyện này mà phải bay ra nước ngoài ngay trong đêm, lại xảy ra tai nạn trên máy bay, nhà họ Vũ cũng theo đó mà sụp đổ, tất cả những điều này đều là lỗi của Tô Huỳnh, là do ông ấy nợ tôi, tôi trở thành bộ dáng như hiện nay, không phải là do ông ấy ban tặng hay saol” Bà ta cười lạnh nhìn Tô Kiến Định, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống bố của anh ấy, cũng lạnh lùng giống nhau, cũng là một người có lòng dạ độc ác.

“Thật ra, nói đến chuyện năm đó, có lẽ nên bắt đầu từ chuyện của nhà tôi, đầu tiên bố tôi không đính hôn với bà, hơn nữa, cũng không tự ý hứa hẹn gì với bà hết, vậy bà dựa vào điều gì mà nói bố tôi nợ bà kia chứ?”

Không thể tiếp tục nghe những lời lẽ vô lý như vậy được nữa, Tô Quỳnh Thy giãy ra khỏi vòng tay của Hoắc Hải Phong, đứng bên cạnh Tô Kiến Định, lạnh giọng nói.

Vũ Tuyết Phương mím môi nhìn Tô Quỳnh Thy đứng ra nói, sắc mặt thay đổi không ngừng, sau đó qua một lúc lâu, hình như nghĩ đến điều gì đó, hai ba bước đã bước qua, dắt Trần Mộc Châu đi đến bên cạnh vách núi: “Bây giờ các cậu tìm Định Tiến Đạt đến đây cho tôi, tôi có lời muốn hỏi cậu ta”

Lại bị túm đến vách núi một lần nữa, vẻ mặt Trần Mộc Châu càng trở nên điên cuồng hơn: “Tô Kiến Định, lẽ nào anh không muốn biết, trong khoảng thời gian mà tôi đưa Tô Quỳnh Thy đi, rốt cuộc là đã làm gì với cô ta hay sao? Ha ha ha ha…

Trần Mộc Châu cười đến khóe mắt đều ướt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế kia, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

“Trần Mộc Châu, chỗ của tôi còn rất nhiều video của cô, nếu không muốn tất cả mọi người đều biết, vậy thì nói cho rõ đi” Sắc trời dần dần tối lại, cơn bão cách đó không xa chắn ngang ánh nắng rực rỡ.

Vẻ mặt Tô Kiến Định không chút thay đổi, đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi về hướng Trần Mộc Châu: “Bắt cóc giết người, sau khi chạy thoát được, lại giở trò cũ một lân nữa, còn muốn bắt cóc giết người một lần nữa, cô nói thử xem, với những tội danh này của cô thì tôi có thể cho cô ăn cơm từ suốt quãng đời còn lại hay không?”

Tô Kiến Định ngồi xổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đã cứng ngắc của Trần Mộc Châu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

“Tô Kiến Định, cậu cũng được xem là người đã cùng nhau lớn lên với Mộc Châu, lẽ nào thật sự không thể tha cho Mộc Châu một lần hay sao?”

Vũ Tuyết Phương lạnh run, đôi môi tái nhợt, đứng trước mặt Trần Mộc Châu, chặt chẽ chắn trước mặt cô ta.

“Tha cho cô ta một lần? Dì Vũ à, bà mà cũng có tư cách bảo tôi tha cho cô ta một lần hay sao? Chuyện mười năm trước, có phải là chúng ta cũng nên tính luôn một lần hay không, bố mẹ tôi ở phía dưới chờ đủ lâu rồi, cũng đã đến lúc bà nên đi xuống xin lỗi bọn họ rồi” Tô Kiến Định đứng dậy, lạnh lùng liếc bà ta, dáng vẻ hoàn toàn không đặt Vũ Tuyết Phương vào mắt của anh ấy đã khiến Trần Tuấn Tú vô cùng tức giận.

“Bọn mày cút ngay cho tao, không được chạm vào vợ và con gái của tao” Trần Tuấn Tú xông lên ôm lấy hai người, vùi đầu vào cổ Vũ Tuyết Phương, không ai thấy, ánh mắt của ông ta đen lại, đang từng chút một lan tỏa ra phía bên ngoài.

“Tổng giám đốc Trần, hiện giờ là vợ và con gái của ông muốn hại người của nhà họ Diệp tôi, sao vậy? Ông muốn bao che khuyết điểm, không nói đúng sai phải không?”

Mặc dù vẫn còn chút suy yếu, nhưng những lời mà Tô Quỳnh Thy nói ra, lại không hề có một chút ý nhượng bộ nào, miễn sao khiến cho bản thân cô thoải mái thì cô nói.

Vũ Tuyết Phương đẩy Trần Tuấn Tú đang dựa ở bên người ra, vẻ mặt nghiêm túc, đứng ở bên cạnh vách núi, thân mình gầy yếu, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã bà ta vậy, ánh mắt lại rực sáng: “Mười năm trước, vốn dĩ tôi cũng không nghĩ sẽ hại chết bố mẹ của cậu, nhưng trong lúc làm việc, bọn đàn em lại để xảy ra sai lầm, dẫn đến cái chết của bố mẹ cậu, đối với việc này tôi thật sự xin lỗi, tôi đã là một người sắp chết rồi, niệm tình hai người cũng là bạn cùng nhau lớn lên, có thể bỏ qua cho Mộc Châu được hay không, đợi sau khi trở về, tôi lập tức sẽ để Mộc Châu ra nước ngoài, cả đời này sẽ không bao giờ quay trở về nữa.”

“Tôi không muốn ra nước ngoài, tôi muốn ở đây báo thù, đều là lỗi của hai người, là hai người đã hại tôi, một lũ khốn nạn, đều là lỗi của hai người…

AI Aaa..

Vũ Tuyết Phương vừa mới nói ra, vẻ mặt của Trần Mộc Châu ngay lập tức hiện lên vẻ sợ hãi mà ôm đầu lui về phía sau, vừa hét lên mấy lời này vừa lắc đầu, nhìn bộ dạng của cô ta thì có lẽ cô ta rất ghét việc phải ra nước ngoài.

“Cũng không thể nói như vậy được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, huống chị, tôi và anh trai của tôi mới vừa trở về Hải Phòng không được bao lâu, Trần Mộc Châu đã bày mưu hãm hại tôi hai lần, dì Vũ à, tự dì tính thử xem, có phải cô ta hơi quá đáng rồi hay không…

Cô cười khẽ trừng mắt nhìn về phía Vũ Tuyết Phương, Tô Quỳnh Thy tựa vào bên ghế, gió biển thổi lâu khiến cô hơi không thoải mái.

Vũ Tuyết Phương im lặng, bà ta cũng hiểu sơ về tính cách của Trần Mộc Châu, chỉ sợ thật sự đúng như lời Tô Quỳnh Thy nói, Trần Mộc Châu thật sự đã làm vài chuyện hơi quá đáng rồi.

“Vậy cô muốn thế nào?”

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, dì Vũ ạt” Thật lâu sau đó, Tô Quỳnh Thy mới lại lên tiếng, cô vẫn như trước dựa vào ghế, trong đôi mắt xinh đẹp đã ánh lên vẻ lười biếng và mệt mỏi.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm, giờ đây Đinh Tiến Đạt tôi xin một mình gánh chịu tất cả” Tất cả các vết thương trên người đều được băng băng lại, Đinh Tiến Đạt bị những vệ sĩ đưa đến đây mà vô cùng lo lắng, rất tự giác mà chủ động nói.

“Đinh Tiến Đạt, cậu nói xem tôi đối xử với cậu cũng không tệ, vì sao cậu lại hãm hại mẹ con chúng tôi như vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv