Cô buồn chán quay trở lại căn phòng của mình, gác chân lên ngồi ở trên ban công, ngây ngốc nhìn sang bên ngoài.
Vì quá buồn chán nên cô đi tìm Tô Quỳnh Thy, ngờ đâu vệ sĩ đột nhiên qua tìm cô, gõ cửa, khuôn mặt xấu hổ không dám mở miệng nói chuyện.
Tô Minh Tú không thể hiểu được, cô quay lại nhìn ở phía sau, cũng không thấy có ai đi theo.
“Xin hỏi cậu có việc gì muốn nói với tôi sao? Nếu không có việc gì, vậy làm phiền cậu mau rời khỏi đây đi.”
Làm vệ sĩ mà tùy tiện gõ cửa của chủ nhà rồi đứng im lặng ở đó không nói là có ý gì, muốn làm cho người khác hiểu lầm sao! Tô Minh Tú chau mày, trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiện linh cảm chẳng lành làm cô hoảng hốt.
“Bà chủ, ở ngoài cửa có vài người đến tự xưng là bố và em gái của cô, họ nói là muốn đến thăm cô, chúng tôi đã khuyên nhưng họ không quan tâm, kiên trì muốn gặp cô, chúng tôi không cho bọn họ tiến vào, bọn họ liền ngồi ăn vạ ở cửa không chịu đi, hơn nữa bọn họ nói tên của cô và ông chủ có một số chuyện bí ẩn, hiện tại quản gia đã ra ngoài nói chuyện với bọn họ nhưng vẫn kêu tôi tới thông báo cho cô một tiếng”
Vệ sĩ nói xong hai má đỏ bừng, hai người ngoài cửa vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt đẹp gì rồi, còn tự xưng là người thân, nhưng mấu chốt bà chủ là người mà ông chủ đặt trên đầu quả tim, lỡ như bà chủ thật sự quan tâm đến tình thân, đến lúc đó người xui xẻo nhất chính là bọn họ vì đã ngăn cản, nên dù muốn dù không cũng vào thông báo cho bà chủ một tiếng rồi đợi cô đưa ra chỉ thị.
Bọn họ mặt dày không chịu rời đi như vậy, nhìn cũng biết bọn họ tìm đến đây chẳng có chuyện gì tốt lành.
"Cậu, cậu ra ngoài nói với quản gia, bằng bất cứ giá nào không được để cho bọn họ vào đây, tôi, tôi đi thay quần áo rồi ra ngoài xử lý.
Vệ sĩ vừa nói xong, Tô Minh Tú chỉ cảm thấy đầu óc của mình ong ong, những gì vệ sĩ nói sau đó, cô không còn nghe thấy rõ nữa, đầu óc chỉ còn quanh quẩn hai cái tên Tô Văn Minh và Tô Mộc Trà, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.
Vệ sĩ nhìn sắc mặt của Tô Minh Tú, sao có thể không đoán được những người bên ngoài là loại người gì, nếu ở đại bản doanh còn có thể làm bà chủ chịu thương tổn, không đợi ông chủ trở về, bọn họ sẽ lấy chết để tạ tội.
Vệ sĩ cũng không nói thêm cái gì, gật đầu, nhấp môi rời đi, nhưng lúc xoay người lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tô Minh Tú run rẩy đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa chậm rãi trượt xuống ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt một cách kỳ lạ, cánh môi run rẩy lấy di động từ trong túi ra, cô vừa định gọi điện cho Tô Kiến Định nhưng cô đột nhiên dừng tay lại.
Như nghĩ tới cái gì, cô nắm chặt di động, chậm rãi đỡ vách tường đứng lên, cảm xúc trên khuôn mặt tốt hơn một chút.
Đời người rất dài, cô đâu thể co đầu rút cổ núp sau lưng Tô Kiến Định mãi được, bọn họ không gặp được CÔ, không chắc bọn họ sẽ không tìm đến anh ấy, cô không thể thao túng, cô không cho phép bọn họ làm phiền anh ấy, cũng không thể chấp nhận được chuyện bọn họ ăn quen mỗi khi xảy ra chuyện thì lại lập tức tìm đến Tô Kiến Định...
Cô cần phải mạnh mẽ mới xứng đáng với vị trí bà chủ của gia tộc Otto này, nếu không sau này, khi anh đưa cô ra ngoài, mọi người sẽ xem thường cô, đây không phải là kết quả Tô Minh Tú mong muốn.
Muốn mạnh mẽ lên, điều kiện tiên quyết là phải chiến thắng nỗi sợ trong lòng, đúng lúc Tô Văn Minh và Tô Mộc Trà đến đây, cô cũng có thể miễn cưỡng xem bọn họ như con rối để luyện tập, Tô Minh Tú vừa nghĩ vừa hít sâu mấy hơi, điều chỉnh hô hấp của mình.
Sau đó, Tô Minh Tú từ từ đi đến tủ quần áo chọn một bộ váy đơn giản không kém phần xa hoa, trang điểm nhẹ rồi chọn hai bộ trang sức thượng hạng, cô đặt tay lên bụng, nhìn bản thân như một con người hoàn toàn xa lạ ở trong gương.
Tô Minh Tú học theo dáng vẻ của Tô Kiến Định nhếch khóe môi cười khẽ một chút, hít sâu lần nữa rồi đi ra ngoài.
Giờ phút này, Tô Văn Minh và Tô Mộc Trà chờ trước cổng lớn đã không còn kiên nhẫn, chỉ nhìn vào việc bọn vệ sĩ ở đây khinh thường hai bố con bọn họ, nhưng đứng ở vị trí là bố và em gái của bà chủ gia tộc Otto, bọn họ chỉ có thể khinh thường, không thể động thủ.
Quản gia đứng ở một bên giải thích, từ đầu tới cuối cũng chưa cho hai người sắc mặt tốt, nhưng lần này Tô Văn Minh bất chấp tất cả.
Lần trước, sau khi Tô Kiến Định rời đi, công ty thiếu hụt vốn càng thêm nghiêm trọng, không bao lâu liền chính thức tuyên bố phá sản, con đàn bà để tiện Bùi Ngọc Diệp lại không chịu giúp đỡ ông, cuối cùng, ngay cả nhà ông cũng không có để về.
May mắn ông còn một đứa con gái có giá trị lợi dụng là Tô Mộc Trà, bu bám cô, ông mới miễn cưỡng có chỗ để ở.
Tiệc vui rồi cũng chóng tàn, không bao lâu sau, Tô Mộc Trà bị tên tệ bạc kia đá rồi tung tin đồn thất thiệt nhưng không một ai vươn tay giúp đỡ hai người bọn họ, không còn cách nào khác, Tô Văn Minh đành rời sự chú ý lên người của Tô Minh Tú.
“Tôi nói cho các người biết, Tô Minh Tú chính là con gái ruột của tôi, nó sống ở đây thì cũng được xem như chủ nhân của căn nhà này, sao nào, giờ cảm thấy bản thân leo lên được cành vàng lá ngọc nên muốn tính toán từ bỏ bố và em gái ruột sao? Mau mau vô trong kêu nó ra đây, tôi muốn cô ta trực tiếp mời chúng tôi đi vào! Đám người các người, nhìn cái gì mà nhìn!”
Tô Văn Minh giương nanh múa vuốt la to, hai tay chống eo, tự cho những điều mình nói là đúng!
“Ông Tô xin hãy đợi một lát, bà chủ bảo hai người đợi ở đây, cô ấy đang đi ra, có chuyện gì thì bà chủ sẽ trực tiếp nói chuyện với hai người, dù gì ông cũng xem như là người lớn trong nhà của bà chủ, tôi chỉ là người hầu, cũng không thể tự ý quyết định được.”
Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn vệ sĩ bao vây hai người vào một góc, ông hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Đương nhiên nó phải đích thân ra đón chúng tôi vào rồi, các người chờ xem đi, chỉ cần tôi còn sống trên đời này một ngày, Tô Minh Tú phải nghe lời tôi một ngày, tôi chính là bố của cô ta! Giờ cô ta có là phu nhân của tổng thống