Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 465: Khuyên nhủ





**********

“Bà cứ chờ đấy cho tôi, nếu như cả đêm tôi vẫn không tìm được, tôi sẽ cho bà biết tay cho xem!” Dứt lời, Dương Thừa Húc giận dữ đóng sầm cửa lại, cuống cuồng bước ra ngoài, xem chừng anh ta có vẻ rất tin lời mà Hứa Minh Ngọc nói.

Nhìn thấy người đó đã đi xa rồi, trái tim đang căng thẳng của Hứa Minh Ngọc mới từ từ thả lỏng, bà ta mím môi ngồi lại trên sô pha.

Trần Mộc Châu giúp Dương Thừa Húc đến phòng làm việc của tòa nhà chính, cô ta còn lén trốn mấy vệ sĩ của mình chạy đến đây.

“Dì à, cháu biết mấy năm nay dì sống cũng không dễ dàng gì. Mấy ngày nay chung sống với nhau cháu cũng thích dì lắm, nếu như dì có cách có thể đi thì chúng ta cùng nhau đi nhé. Dương Thừa Húc anh ta điên rồi. Anh ta không còn là con người hiền lành tốt bụng như trước nữa rồi."

Trần Mộc Châu nắm lấy bàn tay có vài nếp nhăn của Hứa Minh Ngọc, vừa nhìn ra cửa, vừa hoảng sợ nói.

“Chúng ta phải chờ đợi, dì không nhất thiết có thể đi hoặc không đi, nhưng dì đã hứa sẽ đưa cháu rời khỏi đây nên nhất định dì sẽ không nuốt

lời, cháu đừng lo lắng quá!” Xoa xoa mái tóc của Trần Mộc Châu, Hứa Minh Ngọc cuối cùng nở một nụ cười nhạt, bàn tay bà ta cũng không còn lạnh như băng như lúc ban đầu nữa.

“Cháu có thể làm được gì thì xin dì cứ nói cho cháu biết, dù sao cháu vẫn hy vọng dì có thể đi cùng cháu, con biết dì nhất định phải có cách để để an toàn rời khỏi đây, chỉ cần lúc dì đi rồi đừng nên quá lo lắng cho Dương Thừa Húc, dì lo cho anh ta nhưng anh ta lại không hề lo lắng cho dì chút nào..."

“Dì không lo lắng cho nó, chỉ là dì không thể buông bỏ Dương Minh Hạo. Đời này dì nợ anh ấy quá nhiều rồi. Nếu không gặp anh ấy dù chỉ một lần, cho dù có chết dì cũng không nhắm được mắt. Dì tin rằng con dì cũng có thể hiểu được cảm xúc này của dì.”

Ánh mắt của Hứa Minh Ngọc có chút hoang mang sợ hãi, bàn tay lớn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trần Mộc Châu, ngắt lời cô ta.

“Nhưng mà, dì đã nghĩ cách giúp anh ta đi rồi còn gì, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện cứu mạng này được sao!” Giọng nói của Trần Mộc Châu hơi khàn khàn, cô ta nắm lấy tay Hứa Minh Ngọc, trong mắt tràn đầy khẩn cầu và thiết tha.

Từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa từng được trải nghiệm tình yêu thương của bố mẹ mình như thế nào, hiếm khi cô ta lại có thể nhận được hơi ấm từ một vị trưởng bối không hề thân quen nên ra sức chiến đấu như vậy, đối với người từ nhỏ đã thiếu tình thương như cô ta, bảo cô ta buông tay là điều quá khó khăn.

“Cháu à, trên đời này lòng tốt không cần phải so đo tính toán như vậy, dì nói rồi, cháu còn nhỏ tuổi, đến khi cháu bằng tuổi dì con sẽ hiểu được trên đời này bất cứ ân tình nào cũng đều có thể bảo đáp được, chỉ duy nhất có tình yêu là cho đi chứ không bao giờ lấy lại được.”

Nói xong lời này, dường như Hứa Minh Ngọc chợt nghĩ tới điều gì đó, khỏe miệng hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng.

Nhìn thấy bộ dạng này của bà, Trần Mộc Châu không tài nào biết được tại sao dì ấy lại không muốn rời khỏi đây, trước kia lúc cô ta điên cuồng yêu Hoắc Hải Phong, biểu hiện của cô ta cũng giống hệt như bà ấy vậy, trên đời tình yêu thật sự là thứ khó lường nhất.

Trần Mộc Châu cúi đầu kéo kéo vạt áo của mình, khi cô ta ngẩng đầu lên, người quản lý dường như đã hiểu suy nghĩ của cô và không có ý định thuyết phục cô ta. Thay vào đó, cô ta ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, chống khuỷu tay đỡ mặt mình, nghiêng đầu nhìn.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, hai người cứ như vậy yên lặng ngồi suốt đêm, cho đến khi ánh mặt trời vàng chói chiếu từ bên ngoài vào, Trần Mộc Châu mới chợt tỉnh táo lại, nhận ra một đêm trắng đã trôi qua rồi!

“Về sớm một lát đi, nếu như tên nhóc thổi kia tìm khắp nơi mà vẫn không thấy cháu thì sẽ mất bình tĩnh đấy. Phỏng chừng nếu thấy cháu nó sẽ khó chịu cho mà xem.

Bà vỗ nhẹ vào tay Trần Mộc Châu, đứng dậy xoa xoa hai chân và thắt lưng đau nhức của mình rồi bước vào phòng tắm, Trần Mộc Châu mím môi nhìn bà đi vào rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng, đi ra từ lối bí mật ra ngoài trở về phòng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô vừa chạm lưng vào chiếc giường êm ái thì đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đến cả chăn cũng chưa kịp đắp.

Trái lại Hứa Minh Ngọc không hề ngủ được, bà chỉ dựa vào mép giường, nhắm mắt dưỡng thần, Dương Thừa Húc thật sự không phụ sự kỳ vọng cao của bà, mặt trời vừa lên cao chưa được bao lâu, anh ta đã bừng bừng khí thế gần như xông thẳng vào trong, vừa với xông vào đã hét ầm lên:

“Vốn dĩ không có thứ kia như bà đã nói! Hứa Minh Ngọc, tôi đã sớm nói với bà từ lâu rồi, đừng cố lừa gạt tôi, nếu bà lừa gạt tôi bà sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Nói đoạn anh ta áp sát đến tận giường, còn tiện thể cầm chiếc roi da từ phòng Yaren đến.

“Thứ nằm trong phòng làm việc đó, sở dĩ tôi biết là vì Tần Văn Hưng đã nhìn thấy thứ đó rồi, thế nhưng theo trí thông minh của Yaren, tôi cảm thấy rằng cho dù có dỡ cả tòa nhà cũng không thể tìm được cái kết sắt kia.”

Hứa Minh Ngọc không quan tâm đến việc anh ta sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của mình, từng lời anh ta nói như từng phát súng “Đoàng đoàng đoàng!” bắn xuyên qua người bà, quả thực đã vạch trần trụ con người từ trong ra ngoài của Dương Thừa Húc, khiến người ta trông mà rửa mắt.

Chỉ riêng điều đó thôi còn chưa tính đến, trước khi Dương Thừa Húc phản bác lại, Hứa Minh Ngọc đã tiếp lời: “Chỉ với bộ dạng này của con mà còn muốn cứu được Dương Minh Hạo sao, đúng là cái loại mơ mộng hão huyền, con không mất mạng mẹ đã cám ơn trời đất lắm rồi, tại sao mẹ lại sinh ra cái loại con ngu như lợn thế này chứ, đếch biết bao nhiêu năm qua Dương Minh Hạo đã dạy dỗ con được những thứ gì thế này, hay là ngu bẩm sinh hả!”

“Bà! Hứa Minh Ngọc, để tôi nói cho bà biết, bà chở có đắc ý quá, cho dù bố tôi có tệ thế nào thì ông ấy cũng tốt hơn bà gấp vạn lần, bà là một người đàn bà khốn nạn bỏ chồng bỏ con. Đúng vậy, từ nhỏ tôi chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng, đã vậy tôi còn bị gọi là đồ con hoang, nhưng tất cả mọi chuyện đều là do ai! Tất cả mọi chuyện là do bà gây ra, vì ngay từ đầu nếu bà đã không có khả năng nuôi tôi, thì tại sao bà lại sinh ra tôi làm gì? Sinh ra cũng được thôi, thế nhưng bà còn ném tôi cho người người không có quan hệ huyết thống nuôi tôi làm gì, bà có từng nghĩ tới rằng nếu như bố ta máu lạnh vô tình hơn chút nữa thì tôi đã không còn sống không nổi đến tận bây giờ không!”

Dương Thừa Húc gào thét kinh khủng, anh ta bật ra hết những lời mình muốn nói, dựa vào tường thở hổn hển, cố gắng lau đi nước mắt trên khỏe mắt, mở đôi mắt đỏ hoe, nhìn lên trần nhà, mím môi không nói chuyện nữa.

“Mẹ biết, lúc đó mẹ có lỗi với bố con.” Hứa Minh Ngọc bị anh ta nói nên không nói nên lời, theo bản năng đứng dậy, bước đến chỗ anh ta hai bước, đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy giọng mình khô khốc đến kinh ngạc. Câu nói này của bà ta không hề có cảm xúc gì.

“Bà biết bà có lỗi với chúng tôi, vậy mà bây giờ bà vẫn đứng đây ra vẻ ta đây với chúng tôi sao, tôi chỉ có hai ngày để cứu bố tôi, không chỉ riêng bà, tất cả mọi người sẽ phải chôn cùng với bố tôi!” Rõ ràng trước đây

chapter content



chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv