Mấy ngày nay đều khiến ông ta đứng ngồi không yên, hầu như không có cách nào để nghỉ ngơi tốt. Nếu không trừ khử được người này, lòng ông ta vĩnh viễn sẽ không yên ổn.
“Tô Kiến Định không phải là người dễ đối phó. Abel, ngài phải biết rằng không chỉ có gia tộc Otto đứng sau lưng anh ta, mà còn có cả tập đoàn Húc Nhật mà Hoắc Hải Phong đã thu gọn vào trong túi. Nếu ngài để tôi một mình đi theo anh ta, thậm chí còn mang theo người đối phó anh ta, tôi nghĩ chưa đến hai ngày ngài có thể nhận xác tôi trở về. Ngài đây là kêu tôi tự dâng đầu mình lên cho kẻ địch sao?”
Tuy rằng ông ta biết không nên cự tuyệt. Nhưng điều kiện này thật sự là quá mức hà khắc, ông ta rất muốn rời đi, nhưng cũng không muốn chết vô ích như vậy. Giang Húc Đông siết chặt nắm đấm, giương lên khỏe miệng nhìn ông ta.
“Đương nhiên sẽ không để cho ông đi một mình. Tôi sẽ phải hai đội cho ông dùng. Ông muốn dùng như thế nào cũng không quan trọng. Tôi không quan tâm những người đó rất cuộc sống hay chết. Miễn là ông có thể đưa Tô Kiến Định rời đi, làm cậu ta biến mất ở chỗ này, ông có thể tùy ý thích làm gì thì làm!”
Abel nhướng mày vẫy vẫy tay. Cách đó không xa, một ông lão lưng gù bước nhanh tới đưa cho ông ta một tờ giấy, sau đó cúi đầu, được đào tạo rất bài bản mà lùi lùi về phía sau nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Trông ông ta không giống một ông già chút nào.
“Đây là người tôi giao cho ông. Tự mình đi ra ngoài đi. Bọn họ ở sân ngoài đã đợi sẵn rồi. Nhớ rằng ông chỉ có một tuần thôi đấy. Ông làm càng sớm càng có thể rời đi sớm hơn. Đương nhiên ông giúp tôi làm việc tôi tự nhiên sẽ giúp ông báo thù. Chỉ cần có thể thành công, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho nửa đời còn lại của ông, nhưng đừng để tôi thất vọng!”
Nói xong, Abel đứng dậy. Chiếc ghế xích đu vẫn đung đưa qua lại, người cũng đã đi xa.
Giang Húc Đông mím môi, mở tờ giấy ra đọc một chút. Trên tờ giấy ghi đầy tên người, nhìn từ góc độ này, Abel thật sự không keo kiệt chút nào. Bất kể là sống hay chết ông ta cũng thật sự muốn diệt trừ Tô Kiến Định. Lần này mọi chuyện thực sự rất khó xử lý.
Chỉ có một tuần, ông ta phải nắm chặt thời gian. Sau khi xem xong, ông ta liền vội vàng đi ra sân trước, thoáng cái đã gặp những người đó đang đứng ở đây. Sau đó ông ta giải tán mấy người này trước, cầm tờ giấy đi vào phòng.
Vũ Nguyên Hải mấy ngày nay hiếm khi rảnh rỗi, mỗi ngày không phải ngồi ngẩn người thì là đi dạo quanh vườn. Có lúc tinh thần phấn chấn, còn nhờ Giang Húc Đông giúp chuẩn bị dược liệu và một số bán thành phẩm, chính mình tự chế biến tạo ra những thứ có hiệu ứng kỳ lạ.
Hôm nay, anh ta vừa mở mắt đã vô thức tìm kiếm bóng dáng của Giang Húc Đông, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy ông ta. Dù sao cũng có rất nhiều lần khi anh ta tỉnh lại, Giang Húc Đông đã đi rồi.
Không biết có phải là ở lại đây không ra khỏi cửa quá hay lâu không, gần đây anh ta đối với hoa cỏ bên ngoài đặc biệt quan tâm. Hứng thú với thị phi ồn ào náo nhiệt bên ngoài cũng ngày một tăng lên.
Hôm nay hiếm khi dậy sớm, anh ta vươn vai ngáp dài đi ra ngoài, ngồi xổm trước một bó hoa hồng đỏ lộng lấy. Thấy đã là một buổi sáng khác, bên kia bức tường, âm thanh ồn ào náo nhiệt trong khu chợ ồn ào náo nhiệt truyền đến, Vũ Nguyên Hải nghiêng đội tại của mình lắng nghe.
Anh ta không nhận thấy khát khao trong mắt, nhưng Giang Húc Đông từ bên ngoài trở về, liếc mắt một cái liền thấy.
Trái tim dường như bị một chùy đập mạnh vào. Ông ta cúi đầu, cuối cùng vẫn giấu đi mảnh giấy muốn cho anh ta xem. Ông ta giấu nó vào trong ngực, sau đó vươn tay xoa xoa gương mặt chính mình, làm cảm xúc trên mặt nhìn qua bình thường như mọi ngày.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, ông ta mỉm cười đi về phía Vũ Nguyên Hải đang ngồi xổm trên mặt đất.
“Em ở đây nhìn cái gì? Muốn đi chơi thì ra ngoài mua sắm là được, anh đã nói chuyện với Abel rồi!”
Xoa xoa mái tóc mềm mại mượt mà của anh ta, Giang Húc Đông híp híp đôi mắt, ý cười trên mặt càng sâu hơn. Bất kể là lần trước, hay bất kể là lúc nào, tóc của A Hải vẫn mềm mại như cũ, mềm mại như trái tim của ông ta vậy.
“Em muốn ở lại đây. Hôm nay sao anh về sớm như vậy?”
Chân anh ta ngồi xổm đã tê rần, Vũ Nguyên Hải nghiêng đầu nhìn ông ta. Hai tay anh ta chống xuống đất, lấy biên độ rất nhỏ mà xoa nhẹ mặt chính mình. Đôi mắt to tròn đen trắng khiến anh ta trông có chút gì đó non nớt đáng yêu, giống như một đứa trẻ chưa biết gì. Vậy mà muốn giả làm người lớn, đáng yêu không gì bằng.
Giang Húc Đông nhìn ở trong mắt, liếc mắt một cái liền cười ôm người lên, để cho anh ta nằm ở trong lồng ngực mình, vòng tay ôm eo của hắn, hơi hơi dùng sức nâng chân anh ta rời khỏi mặt đất. Sau đó mới cúi đầu nhìn người nào đó đã sửng sốt đến ngây ngốc như ngỗng.
“Nghĩ gì vậy, chiều nay dẫn em đi dạo chơi được không? Đã lâu không ra ngoài, em nên đi ra ngoài một chút, nếu không anh sẽ tưởng em là tiểu tiên tử trên trời rơi xuống đấy!”
Giang Húc Đông thân mật cọ cọ mũi anh ta.
Đôi mắt anh ta sáng ngời, trong đó còn có ánh sáng tỏa ra, tựa như những vì sao khiến người ta muốn đuổi theo.
“Em không muốn đi ra ngoài. Bên ngoài có người của Tô Kiến Định. Anh không muốn em nhìn thấy anh ta mà.”
Vốn dĩ anh ta đến đây là theo yêu cầu của Tô Kiến Định, nhưng bây giờ anh ta đang sống chung với kẻ thù của mình. Nếu để Tô Kiến Định biết, lấy một lớp da của anh đều là quá nhẹ nhàng rồi.
Vũ Nguyên Hải vô thức bĩu bĩu môi. Đợi đến khi chân bớt khó chịu mới giãy dụa rút khỏi tay anh ta, tập tễnh đi vào phòng, cuối cùng đóng sầm cửa lại một tiếng “rầm!”. Có thể thấy được tức giận càng ngày càng lớn rồi.
Giang Húc Đông bất lực ôm trán, anh ta không nhớ tính khí của A Hải lúc nào lại tệ như vậy!
Nhưng người này lại được đặt ở trên đầu quả tim của chính mình, anh ta còn có thể làm gì khác. Ngoại trừ vuốt ve, anh ta cũng không còn cách nào khác. Anh ta ho khan một tiếng, cúi đầu sờ sờ chóp mũi, mỉm cười trở về phòng.
Đến buổi chiều, Giang Húc Đông an ủi Vũ Nguyên Hải xong, sau đó lặng lẽ dàn xếp chuyện tiếp theo. Trời tối, sau khi Vũ Nguyên Hải ngủ say, anh ta mới tay chân nhẹ nhàng từ