“Vậy anh mau trở về giúp em dậy dỗ chúng đi!” Cô gái nhỏ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cảm xúc đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, dỗ dành cũng dễ dàng, có lẽ nguyên nhân là do mang thai ba năm cô ấy có lúc mơ hồ giống như một cô gái ngốc nghếch.
Nói trước quên sau, nhiều khi đang nói liền quên mất mình đang nói gì.
Hoắc Hải Phong đang định trả lời thì có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của vệ sĩ truyền vào: “Giám đốc, đã xác minh tài vụ, toàn bộ tiền đã chuyển vào tài khoản, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Tô Quỳnh Thy sững sờ khi nghe thấy giọng nói, Hoắc Hải Phong chưa kịp phản ứng đã nói: “Nếu anh có việc bận nên đi nhanh đi. Nhớ về sớm! Chúng ta vẫn còn một thỏa thuận chưa hoàn thành đó!” Nói xong lên liền cúp máy.
Nghe tiếng tắt máy “tút tút tút” trong điện thoại vang lên, Hoắc Hải Phong mỉm cười tắt điện thoại di động, rồi anh xoay người đi ra ngoài.
Nếu bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, đã đến lúc quay trở lại, và nhân tiện gặp gỡ vài nhà cung ứng khó chơi kia!
Lúc đó Tô Kiến Định nhờ anh điều tra những nơi buôn bán dược liệu, tuy rằng lúc đầu điều tra không có vấn đề gì nhưng anh cũng không yên tâm, luôn phải người theo dõi điều tra sâu, mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Những người đó bề ngoài là bán dược liệu, nhưng trên thực tế, có vẻ như vẫn có liên quan với một vài phần tử bất hợp pháp, thậm chí có khả năng họ đang buôn bán thứ gì đó thông qua những người đó.
Trước đây anh cũng không rảnh đi vòng vo với những người đó, nhưng bây giờ mọi chuyện cũng giải quyết gần xong, anh đương nhiên muốn đem tin vui khiến người ta kinh ngạc cho người anh của mình, chỉ mong những người đó nhất định phải kiên trì!
Bây giờ lượng tài chính đã được định mức, Hoắc Hải Phong cũng không có hứng thú đi gặp Tần Văn Hưng, đi thẳng xuống tầng xuống xe, dặn dò bảo vệ đứng bên cạnh xe: “Đưa Tần Văn Hưng theo, lập tức xuất phát”
Đã gần ba ngày rồi không nhìn thấy cô gái nhỏ, Hoắc Hải Phong nóng lòng muốn trở về nhà, đêm dài đằng đẳng mà anh lại không đợi được như vậy!
Ngay sau khi bình minh ló dạng, Hoắc Hải Phong đã ép Tần Văn Hưng lên máy bay trở về, mặc kệ Dương Thừa Húc có kêu gào thế nào cũng chẳng để tâm.
“Tổng giám đốc Hải Phong, đây thực sự là một phương pháp hay. Những người như Tây Huyền Mạc có thể sẵn sàng giúp đỡ anh làm việc. Năm đó tôi đã bỏ ra không ít công sức, lợi ích mới thu nhận được người.” Qua hơn năm tiếng nghỉ ngơi, vết thương của Tần Văn Hưng đã lành đi rất nhiều, ít nhất, nước da cũng không tái nhợt đáng sợ như trước, đôi môi cũng hồng hào hơn một chút.
“Chỉ cần có đủ lợi ích, tự nhiên sẽ có người vì mình xông lên. Tây Huyền Mạc là người như thế nào thì mọi người hiểu rõ hơn tôi.”
Tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng nghĩ đến sớm gặp lại đứa nhỏ, Hoắc Hải Phong càng thêm hăng hái.
Tuy rằng cơ thể suy kiệt, nhưng tinh thần anh lại quá phấn khởi, dựa vào ghế, tán gẫu thì còn gì bằng.
“Tôi đương nhiên biết anh ta là người như thế nào, chỉ là rất tò mò không biết anh Hải Phong đã bỏ ra bao nhiêu lợi lộc mới có thể khiến Tây Huyền Mạc thành bạn cùng hội cùng thuyền với chúng ta. Tôi nghĩ lợi ích đem lại cũng không nhỏ.
Vừa nói, Tần Văn Hưng vừa vặn nhẹ hai tay, cố gắng cởi bỏ sợi dây trên cổ tay.
Nhưng lần này, Hoắc Hải Phong chưa kịp lên tiếng thì đã có người dẫn đầu nói: “Những thứ mà anh để lại cho tôi là đống đồng nát, sắt vụn, cái thứ khinh thường người khác như anh, mà coi như ban thưởng hậu hĩnh cho tôi. Tôi còn phải tung hô cho anh sao?”
Vẻ mặt của Tây Huyền Mạc đầy khinh thường và mỉa mai, anh ta nhìn lên nhìn xuống Tần Văn Hưng, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu của anh ta từ từ hiện ra một nụ cười.
“Tôi đã cho anh mười phần trăm vốn lưu động của tập đoàn Húc Nhật.
Anh không hài lòng cái gì? Anh không chạy thoát không phải là vấn đề của tôi. Là chuyện của chính anh. Những tên ngốc thì nên học nhiều hơn từ những người thông minh, lúc tôi đang nói chuyện, có phần anh xen vào hay sao.”
Tần Văn Hưng thường hay khiển trách Tây Huyền Mạc, đã quen ra lệnh, muốn khuất phục người khác, bây giờ không chịu nổi người từng ăn xin dưới chân mình hiện tại lại leo lên đầu mình cho dù không được như ý, ngoại trừ Hoắc Hải Phong, không phải ai cũng có thể nói ông ta như vậy.
“Người đã đi vào còn ở đây cổ chấp. Tần Văn Hưng à, thừa nhận mình thua cuộc khó như vậy sao?” Dù sao cũng là người đã ở bên anh mấy chục năm, Tây Huyền Mạc hiểu rõ.
“Cho dù thua, anh cũng không thể so sánh với tôi. Nếu không phải có những tên phế vật như các người, tập đoàn Húc Nhật đã thuộc về tôi từ trước Giang Húc Đông rồi!” Tần Văn Hưng nói với đôi mắt đỏ hoe, anh ta đứng thẳng dậy đầy phấn khích và hét vào mặt Tây Huyền Mạc, nếu không bị trói thì có lẽ anh ta đã lao đến.
Sợ hãi trước cơn điên cuồng đột ngột của Tần Văn Hưng, Tây Huyền Mạc theo bản năng lùi về phía sau mới phát hiện ông ta đang bị trói, nắm tay đưa ra trước môi ho nhẹ một cái điều chỉnh lại tư thế ngồi, gồng cổ nói: “Bây giờ ông đang là tù nhân, ông làm gì có bản lĩnh ở đây nói chuyện với tôi, cả đời này ông chẳng có gì để lại cả, chết cũng chỉ còn lại cái tên, nhưng tôi thì lại không giống ông”
Sau đó ông ta liếc nhìn Hoắc Hải Phong, thấy anh không có phản ứng gì liền nói tiếp: “Tôi có hai đứa còn và một gia đình hạnh phúc. Sau này sẽ không quan tâm về những chuyện linh tinh đó nữa. Có thể yên tâm ở nhà dưỡng lão, những ngày tháng