Vang dội cả một góc trời, người lớn ở đây chỉ biết cười khúc khích.
Ông cụ nhà họ Hoắc vừa đáp xuống cũng nhanh chóng chạy đến thăm, trong lòng rất vui mừng, nhà họ Hoắc từ trước đến nay đều chỉ có một con, mỗi một đời đều chỉ có một người con trai, không biết đã bao lâu nhà họ Hoắc không sinh con gái rồi. Một công chúa nhỏ như vậy, cả nhà đều rất yêu chiều, e rằng còn được cưng chiều hơn Tô Quỳnh Thy ngày xưa, sợ rằng sau này sẽ rất khó dỗ.
Sau khi Tô Kiến Định im lặng thương tiếc cho Hoắc Hải Phong một hồi thì nheo mắt thích thú nhìn công chúa nhỏ, trên người đều tỏa ra dịu dàng.
Mặt mũi của cô nhóc này rất giống với Tô Quỳnh Thy hồi nhỏ, nhìn là biết kiểu người được người khác yêu thương.
Không bao lâu, cô nhóc được đưa đến bên mẹ mình, Tô Quỳnh Thy mới tỉnh lại, cả người đều trong trạng thái mơ hồ. Cho dù đã lên lịch mổ từ lâu, cô chưa từng trải qua bao giờ, cũng chưa từng đích thân trải qua cảm giác đến mười ngón tay cũng đau đớn thế này, nhưng dù sao cũng là lần thứ hai “vỡ bụng”, có thể biết được mức độ tổn thất nguyên khí
Mặc dù đã sớm biết Hoắc Hải Phong sẽ ở bên giường mình, những cho đến khi cô mở mắt, xác định người đàn ông này vẫn luôn ở cạnh cô, Tô Quỳnh Thy vẫn mím môi cười, cười đến nỗi răng nanh nhỏ cũng cười theo.
Hoắc Hải Phong nhìn khuôn mặt nhỏ phờ phạc của cô, anh mắt lưu luyến không nỡ, thuốc mê trên người Tôi Quỳnh Thy vẫn chưa hết hẳn. cô vẫn còn chút mơ hồ, nhìn gương mặt quen thuộc này, cô vô thức giơ tay ra muốn anh ôm mình như bình thường vậy.
Khi duỗi tay ra, cô mới phát hiện hình như bụng mình có vấn đề, vô thức muốn đưa tay ra thăm dò.
Một lúc sau, đôi mắt xinh đẹp mở to, cả người nhanh chóng tỉnh lại, phải mất một lúc cô mới tìm được giọng nói của mình: “Phong, em... bụng của em đâu?”
Bộ dáng nhỏ bé ngốc nghếch của cô thật sự rất đáng yêu, Hoắc Hải Phong không nhịn được bật cười, trên mặt không khống chế được yêu chiều: “Bé ngốc này, vừa rồi em đã sinh rồi, em quên rồi sao? Là một bé gái, bây giờ bế đến đây, anh và ông ngoại đang trông Anh nói rồi chỉ tay về một góc không xa nơi có mấy người vây quanh, ở giữa có một chiếc giường nhỏ, người nằm trên chiếc giường chính là con gái cục cưng của bọn họ.
Tô Quỳnh Thy khẽ ngẩng đầu lên nhìn qua, không phải, là một người lớn và một người bé vây chặt quanh chiếc giường bé kia.
Nếu không có Hoắc Hải Phong nhắc tỉnh, cô sợ mình hoàn toàn không nhớ ra, con của cô nằm ở đó.
Cô vẫn có dáng vẻ mơ màng.
Từ khi Tô Quỳnh Thy mang thai vẫn luôn là dáng vẻ hoang mang như vậy, thai nhìn càng lớn, cô càng mơ màng, xem ra sau khi sinh xong cũng không thay đổi chút nào cả, một lần mang thai ngốc ba năm, quả nhiên danh bất hư truyền mà.
Hoắc Hải Phong đã sớm quen với dáng vẻ của cô, mím môi cười, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Đúng lúc hai người Tô Kiến Định và Tô Hướng Minh bị hai ông cụ liên thủ đuổi ra, nhìn thấy Tô Quỳnh Thy tỉnh lại, có chút ngạc nhiên. “Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa? Em gái rất đáng yêu, con nhất định sẽ chăm sóc em cho tốt” Hướng Minh chưa bao giờ có cảm xúc đặc biệt kích động như vậy hiếm khi không nhịn được. Cậu bé đến bên giường nắm lấy tay Tô Quỳnh Thy, hai mắt long lanh nói. “Em gái sau này tất nhiên là trách nghiệm của con rồi, con là anh trai, giống như bác con chăm sóc mẹ con vậy, chăm sóc em gái con cho tốt, biết chưa?” Mặc dù Hoắc Hải Phong cũng rất thích cô nhóc này, nhưng rõ ràng trong lòng anh quan trọng nhất vẫn là Tô Quỳnh Thy.
Nếu như có thể, sợ rằng anh hận không thể ném cô nhóc cho Hướng Minh chăm sóc, mình thì đưa cô gái nhỏ của mình đi thế giới của riêng hai người. “Nói linh tinh cái gì đấy, em gái không phải là trách nghiệm của Hướng Minh đâu, là anh phải chăm sóc tốt của hai mẹ con bọn em mới đúng. Không cần nghĩ cũng biết Hoắc Hải Phong có chủ ý gì, Tô Quỳnh Thy trừng anh một cái, xoa đầu con trai nói. “Được được được, vừa nãy anh nói sai rồi, đều là anh chăm sóc, cũng mang theo hai mẹ con, dù sao anh cũng có kinh nghiệm rồi.”
Bị Hoắc Hải Phong dỗ dành, Tô Quỳnh Thy mỉm cười hài lòng, hai má ửng hồng, ngọt ngào ôm lấy cánh tay anh, khen anh: “Ông xã là tốt nhất. Vậy sau này em và con gái phải xin bố Phong chỉ giáo nhiều nha.”
Cô gái nhỏ bé này được ngâm trong một hũ mật, vô cùng hạnh phúc.
Lúc này sự chú ý của Hoắc Hải Phong đều đặt trên người Tô Quỳnh Thy, cô tỉnh lại chưa được bao lâu, đội ngũ y tế chuyên nghiệp đã đứng đợi bên ngoài, cận thận kiểm tra toàn diện cho cô, sau khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì, anh mới yên tâm một chút.
Đợi sau khi mọi chuyện xong suối, không biết anh ôm bát canh từ đầu, ngồi ở đầu giường đút cho cô từng thìa một.
Lúc này cô vẫn còn hơi choáng váng, cũng không có khẩu vị, cố gắng uống hai thìa, sau khi nhìn cô con gái nhỏ mềm mại thơm tho của mình, thì nằm trên gối mà Hoắc Hải Phong đặc biệt giúp cô thay, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Mẹ con đều bình an, công ty ở Mỹ của Hoắc Hải Phong cũng đã có chỗ đứng, trong một năm mà Tô Quỳnh Thy mang thai, Châu Âu đã có những thay đổi chấn động địa cầu, gia tộc Hàng Dương xảy ra xung đột nội bộ, gia chủ sau bị con trai ruột vì một người đàn ông khác mà ép xuống đài, bị đuổi ra ngoài, có nhà mà không thể về, lưu lạc bên ngoài một tháng thì bị kẻ thù lúc trước âm thầm giải quyết, chết ở đầu đường.
Giang Hướng Đông thu hồi được gia tộc Hàng Dương, thời gian một năm, không chỉ giết hết những người phản đối anh ta, còn lập lại thế lực trong gia tộc, cho dù Công tước Otto có tấn công nhiều lần, nhưng anh ta vẫn sử dụng thủ đoạn mạnh, mạnh mẽ trở lại.
Cách đây không lâu, anh ta liên hợp với mấy gia tộc nhỏ và những người không tranh giành với anh ta, đã có dáng vẻ đuổi kịp được anh, nhân đoạn thời gian một tháng ngắn ngủi khi Công tước Otto không ở đây, anh ta suýt chút nữa đã che cả bầu trời.
Vốn dĩ còn muốn ở trong biệt thự thêm mấy ngày, ở cùng với cháu gái nhỏ đáng yêu, bây giờ không thể không về.
Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong cũng bận đến nỗi tối mày tối mũi, vốn dĩ còn có thời gian ở trong nhà với con gái, bây giờ đừng nói đến con gái, cho đến Tô Quỳnh Thy muốn gặp hai người cũng không dễ thấy mặt
Không chỉ hai người bọn họ, đến cả việc học tập của Hướng Minh cũng bắt đầu trở lên bận rộn, trong cả biệt thự cổ này, nhanh chóng chỉ còn lại hai người Tô Quỳnh Thy và Hoắc Tinh Hòa.
Mỗi ngày đều ở bên chăm sóc đứa trẻ, có lúc Tô Quỳnh Thy không thể không khâm phục chính mình, rất cuộc sáu năm trước cô chăm sóc Hướng Minh thế nào, hay là bây giờ có người giúp đỡ rồi, cô ngược lại lại không kiên cường như trước đây nữa.
Thời gian trôi qua từng chút một, mùa đông lại đến rồi, ôm một cục bông đứng trong nhà kính.
Tô Quỳnh Thy thở dài, đến cả tâm trạng muốn ra ngoài cũng không có, cô nhớ năm ngoái cô cũng đến đây vào lúc này, đoạn thời gian đó vẫn còn xảy ra những chuyện không tốt, cho đến sau khi phát hiện mang thai, cuộc sống của cô mới dần dần đi vào quỹ đạo.
Nhưng bây giờ đã sinh rồi, cô đến cả bố đứa trẻ cũng không được nhìn thấy, đừng nói là bố, đến là anh trai của đứa trẻ, cô cũng sắp hai ngày không thấy rồi, không biết rốt cuộc bọn họ đang bận cái gì, không biết mình có thể giúp cái gì không.
Mỗi ngày chỉ có thể bể Tỉnh Hòa ở trong nhà đợi Hoắc Hải Phong và Hướng Minh về nhà.