Anh vẫy tay, người hầu nhanh nhẹn cầm lấy đĩa trái cây đặt vào tay anh.
Trước lúc Tô Quỳnh Thy ăn vặt sớm đã chuẩn bị sẵn rồi, chẳng qua là do cô từ trước đến giờ đều không muốn ăn, cho nên mới để đến bây giờ.
Nếu Hoắc Hải Phong đã xuống, đương nhiên sẽ để anh cho cô ăn.
Không trả lời câu hỏi của cô gái nhỏ, anh bắt đầu đút vào miệng Tô Quỳnh Thy từng cái một
Cô gái nhỏ dù ban nãy vẫn còn vẻ hỏi tội anh, nhưng trước động tác thuần thục giống như xưa, hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm cổ người đàn ông ngoan ngoãn há miệng, ăn nhiều nhưng cô vẫn không phản kháng, có lúc còn ăn đến rất ngon.
Tô Quỳnh Thy cắn một miếng, híp mắt liếm môi, ngược lại là ăn đến vô cùng vui vẻ.
Hoắc Hải Phong có lẽ đã đi quốc trong bụng cô, trong lúc cho nó ăn, anh nói: "Anh vừa đi lên lầu vừa nghĩ một chuyện. Khi em sinh con anh sẽ ở bên cạnh em nhé?"
Hoắc Hải Phong nghĩ tới rồi nói lời này, dù sao đây là kế hoạch tốt nhất của anh bấy lâu nay, cho dù cô gái nhỏ không đồng ý, anh cũng sẽ không thay đổi.
Tô Quỳnh Thy ngây thơ ngẩng đầu lên, sau khi suy nghĩ một chút mới hiểu anh đang nói gì, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, nghĩ đến cảm giác đau đớn vô cùng và vẻ mặt hung dữ khi sinh con, Tô Quỳnh Thy lập tức lắc đầu: "Em không muốn."
“Quỳnh Thy không muốn anh ở bên em sao?” Hoắc Hải Phong không ngờ cô gái nhỏ lại lập tức từ chối chính mình.
Nhìn sắc mặt khó coi của cô, anh liền cầm nửa trái cây còn dư lại đưa cho người giúp việc ở phía sau kêu cô ấy mang đi.
Tô Kiến Định và Công tước Otto đã cùng Tô Hướng Minh rời khỏi phòng khách từ rất lâu rồi, lúc này toàn bộ lâu đài chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tô Quỳnh Thy hơi do dự, dùng hai tay kéo ống tay áo của anh, có chút xấu hổ, nhăn nhó kéo một hồi mới nói: "Sinh con khó coi, em không muốn để anh thấy dáng vẻ đó của em đâu, đợi sinh xong rồi anh hẵng đến đón em được không?"
Trái lại anh không ngờ lại là vì chuyện này, nên anh sững sờ một lúc, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô cười hạnh phúc: "Cục cưng của chúng ta trong mắt anh luôn luôn xinh đẹp, chưa bao giờ xấu hết. Anh cùng em vào có được không?"
Khuôn mặt mặt nhỏ nhắn của cô càng ửng đỏ, không phải là cô không muốn, mà là cô sợ Hoắc Hải Phong sẽ chê mình.
Trái cây ăn gần hết rồi, mỗi cô dính chút nước trái cây, Hoắc Hải Phong dứt khoát ngậm lấy khỏe mỗi cô.
Sau khi cô mang thai lâu như vậy, người đàn ông này chỉ có cách này mới trút được một chút.
Trông tội nghiệp kinh khủng.
Tô Quỳnh Thy để mặc cho anh hôn cũng không phản kháng, nhắm mắt không bao lâu đã thở hồng hộc, ngay cả mình đồng ý lúc nào cũng không biết.
Hoắc Hải Phong cười trầm thấp, hai tay càng ôm chặt cô hơn: "Đã khuya rồi, chúng ta về ngủ đi được không?"
Cô mơ màng, ánh mắt đờ đẫn không nhớ rõ mình rốt cuộc muốn làm gì, khi đứa nhỏ trong bụng lại cử động, cô mới chợt nhớ ra mình vốn dĩ đang rất tức giận.
Nhưng lúc này nghĩ ra cũng đã muộn, Hoắc Hải Phong nửa ôm mang cô lên lầu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Quỳnh Thy hiếm khi dậy sớm hơn Hoắc Hải Phong.
Cô mơ màng mở mắt ra, trong tiềm thức đưa tay dụi đôi mắt buồn ngủ, chỉ thấy người đàn ông có đồng hồ sinh học luôn đúng giờ hôm nay vẫn đang nằm trên giường, lúc này đang ngủ rất say.
Tô Quỳnh Thy trong vòng tay của anh khẽ chuyển động, cho dù lúc ngủ say thì sức lực anh vẫn còn quá mạnh. Hai tay anh siết mạnh vào eo cô, phải bỏ rất nhiều sức lực cô mới có thể quay đầu lại đối mặt với anh.
Bình thường chỉ cần cô hơi động đậy là người đàn ông này sẽ tỉnh lại xem tình trạng của cô, nhưng hôm nay anh vẫn ngủ ngon.
So với lúc cô tỉnh dậy, anh dùng tay vẫn có thể tính rõ ràng hơn cô, hiếm khi Tô Quỳnh Thy thấy chơi không đủ, tựa đầu nhỏ vào cánh tay anh.
Hai người nằm đối diện nhau, cách nhau bởi cái bụng to, cô không dám quá mức, chỉ vươn tay hôn lên trán anh.
Hoắc Hải Phong như có cảm giác, bàn tay to của anh thuận thế sở lên bụng của cô, xoa nhẹ, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Tô Quỳnh Thy được hành động chọc ghẹo này làm cho hài lòng, không hề phát ra tiếng động, cúi xuống gật đầu với cái bụng của mình, trong lòng thầm muốn dùng sóng não nói với đứa nhỏ trong bụng: "Miếng da nhỏ này, bố con dù đang mơ cũng mơ thấy con đó, đợi khi con sinh ra rồi thì phải đối xử tốt với bố con đó, nếu không sẽ phụ lòng bố con đối xử với con tốt như vậy."
Đứa nhỏ không biết là nhận được sóng não của Tô Quỳnh Thy hay là dậy sớm mà cảm nhận được. Không biết là dùng tay nhỏ hay chân nhỏ nên đá nhẹ vào nơi Hoắc Hải Phong để tay một cái.
Nếu lúc này anh đã tỉnh táo lại thì có khi sẽ mừng rỡ như điên, có điều thật sự đã quá mệt nhọc, ngay cả động tác của cục cưng cũng không thể đánh thức anh dậy được.
Sau đó Tô Quỳnh Thy có hơi đau lòng, muốn tiến lên hôn anh thì bị cái bụng to chặn lại.
Cô chỉ có thể đưa tay ra, đau lòng sờ lên khuôn mặt anh, nhìn đôi mắt nhàn nhàn và vành mắt anh. Quầng mắt và râu mới nhú trên cằm, cả người trông mệt mỏi và yếu ớt, biết rằng bị mình giày vò như vậy, càng nghĩ cô càng thấy khó chịu.
Người phụ nữ mang thai dù được chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu vẫn còn mang trong mình đứa con trong bụng, khó chịu hơn phải nói là tình trạng này con người không can thiệp được, không thể chống lại được.
Thai nhi lớn lên, vóc dáng Tôi Quỳnh Thy vốn đã thọn nhỏ, không biết là do đứa nhỏ hấp thụ chất dinh dưỡng quá tốt hay là do chuyện gì mà bụng cô lại trông to hơn bình thường, bây giờ đã sắp đến ngày sinh rồi, bụng càng to đến mức dọa người.
Trong nửa tháng trở lại đây, Tô Quỳnh Thy luôn cảm thấy bụng khó chịu, ăn không được, có lúc khó chịu đến mức đứng lên còn phải chán ghét nôn hai cái vào bồn cầu.
Mỗi lần Hoắc Hải Phong nhìn cô chịu khổ, anh ở bên cạnh chăm sóc lại không thể làm gì được, trong lòng như phải chịu bị trăm con dao đâm vào, không hiểu sao ban đầu chẳng sao cả, đến cuối cùng lại phải chịu khổ như thế.
Trong đời anh hiếm có mấy lần khổ sở hay tay chân luống cuống, mà mấy lần đó hầu như đều liên quan đến cô.
Năm đó, biết tin cô rơi xuống vách đá sống chết không rõ, đến khi cô quay lại với Tô Hướng Minh rồi không muốn nhận anh.
Đến khi hiểu lầm giữ hai người được giải quyết hết, lần nữa về với nhau lại vì Trần Vĩ mà suýt chút nữa lại chia lìa.